
học sinh gào
thét điên cuồng, thỉnh thoảng còn có người hát lạc điệu, có người gào khóc,
điên cuồng một mảnh.
Các nữ sinh nhân lúc hỗn
loạn cũng ầm ĩ hô to, nhưng ném đồ thì rất ít. Các cô bé chỉ muốn giải tỏa tâm
tư một chút, nói đến ném đồ, chỉ mệt mình, cho nên phần lớn học sinh nữ biết sẽ
bị xử lý, nhưng cũng muốn náo loạn lên một lúc theo những nam sinh kia! Dù sao
tâm tình của họ không ổn định, lúc này quên đi mọi thứ thật thoải mái!
Về phần chuyện lãng mạn
của anh bạn Lôi Tĩnh An, cũng không biết đã bị mọi người vứt vào đâu.
Tần Mạt mở to hai mắt,
coi trò cười này như một bài hát ru con.
Trần Yến San và Khương
Phượng hưng phấn khoác áo đứng dậy, cùng tiến đến bên cửa sổ xem náo nhiệt,
hiếm khi hai người không cãi nhau, trái lại còn hòa hợp cùng xem kịch.
Quả nhiên là tuổi trẻ
cuồng nhiệt, hơn nửa đêm còn gào thét, điên cuồng đến ba giờ sáng, mới bị nhiều
thầy giáo dùng loa mới ổn định được.
Tần Mạt lại nhớ lại hồi
mình còn bé trước đây đã lén lút nhét lươn vào rương sách của thầy giáo.
Khi Tần Mạch mới bảy tám
tuổi vô cùng không hiểu chuyện, có lúc hắn ăn hiếp người làm, vô cùng hung ác,
cảm thấy cả thiên hạ cũng không có ai chào đón mình. Suy nghĩ của đứa bé tương
đối bảo thủ, nhận định chuyện gì rồi thì rất khó sửa. Nàng ghét thầy giáo để
chòm râu dê kia, thế là lén lấy vài con lươn trong phòng bếp, nhét vào rương để
sách của ông.
Phần lớn sách của thầy
giáo làm bằng trúc dày, bên trong lại cứng, chờ đến khi ông mở sách ra, mấy con
lươn đã ngạt thở mà chết. Các vị thầy đáng thương này, lươn thì giống rắn, ông
lại là “người quân tử không xuống bếp”, lúc ấy không nhận ra là lươn hay rắn,
kết quả bị dọa đến bất tỉnh hôn mê.
Tần Mạt rất đắc ý, từ đó
nghênh ngang vì lừa được vị tiên sinh "rắn lươn không biết, tốt xấu không
phân, có mắt không tròng, thật uổng cả đời".
Đứa trẻ suy nghĩ ác độc
như thế, lúc ấy Tần Mạt cũng không để ý, về sau khi nàng bị người ta hãm hại
đẩy xuống ao, cũng chính là vị thầy giáo này cứu nàng.
"Ta tuy rắn lươn
không phân, có mắt không tròng, nhưng lòng người có trắng có đen, có thể phân
biệt thiện ác." Vị phu tử này lúc ấy chỉ để lại cho Tần Mạt một câu nói
này, sau đó từ giã, nhẹ lướt đi.
Đối với Tần Mạt nhỏ bé mà
nói, chấn động lúc ấy đủ để phá vỡ nửa đời ngang ngược của hắn. vị phu tử từng
bị Tần Mạt trào phúng không phải ngày một ngày hai, từ lúc nàng xấu hổ đó về
sau, càng ngày càng bình tĩnh hơn. Cho nên lúc ấy Tần Mạt nghĩ không hiểu, vì
sao phu tử sớm không đi muộn không đi, lại đi từ lúc cứu được người?
Ông có thể không hờ hững
với học trò đó, nhưng sao lại còn rời đi?
Rất lâu về sau, chờ khi
Tần Mạt hiểu câu “lòng có trắng đen”, mà chính nàng cũng bắt đầu "có mắt
không tròng", nàng đã mất liên lạc với vị phu tử đó.
Đứa bé bướng bỉnh có thể
tha thứ, nhưng có một số việc không thể bù đắp được.
Tần Mạt nghe những thứ
huyên náo kia, cuối cùng chìm vào giấc ngủ. Tuổi trẻ thật tốt, bướng bỉnh cũng
có lý do, cũng tạm thời không cần hiểu, nhưng vẫn có nhiều người suốt cả cũng
không thể hiểu được.
Ngày hôm sau, cả Thị Tam
lại sôi trào lần nữa, nhưng sôi trào lần này, không phải là học sinh, mà là
giáo viên.
Ban lãnh đạo tức giận,
các vị thầy giáo cũng mất hết mặt mũi. Học sinh lại làm ầm như thế, tuy nói thì
không thể trách chúng, nhưng tuyệt đối không thể không xử phạt!
Dưới tình huống này, Lôi
Tĩnh An cơ hồ hấp dẫn tất cả tầm mắt. Người không thể đoán trước tương lai,
trường học cảnh cáo nghiêm trọng với hắn, đồng thời tiến hành đình chỉ học.
Đình chỉ chỉ là một cách
nói uyển chuyển, ý trường học là đuổi học Lôi Tĩnh An. Nhưng Lôi Tĩnh An từng
đạt được giải ba của tỉnh, càng chưa nói đến là học sinh triển vọng đi thi
Olympic, chưa cần phải nói đến người nhà hắn, trường học cũng không thể làm
nghiêm được.
Ngoài lần đó ra, trường
học ngày càng quản học sinh nghiêm khắc hơn. Mỗi giáo viên là một giám thị,
thầy giáo chủ nhiệm thỉnh thoảng lại tuần tra trên lớp, giờ tự học cũng nhìn
chăm chú mọi lúc. Nhất thời không khí cả trường học căng thẳng hơn, các học
sinh càng ít cười đi, thay vào đó là sợ hãi thành chim đầu đàn và bị diệt mất.
Tần Mạt vẫn im lặng như
thường, nàng vốn được coi là học sinh ngoan ngoãn, lúc này cũng không cần phải
ra vẻ gì. Mà bạn học Lỗ Tùng lại là đối tượng bị thấy giáo nhìn chòng chọc,
trong khoảng thời gian ngắn lại không thể không nơm nớp lo sợ, thu nanh vuốt
vào, ngoan ngoãn giả làm học sinh ngoan.
Hành động của Vương Tử
Dục lần này làm ảnhưởng xấu đến nhân vật nữ chính, bị thầy chủ nhiệm Chương
Quốc Phàm gọi ra nói chuyện nhiều lần. Mỗi lần nàng xanh mặt đi, xanh mặt về,
khiến một đám nhiều chuyện tò mò, lại không ai dám tìm nàng hỏi đến cùng.
Chương Quốc Phàm thay đổi
đối tượng nói chuyện riêng thường xuyên. Sau Vương Tử Dục, ông lại tìm Trần Yến
San, sau đó là Trần Song Song, Khương Phượng, Lữ Lâm, Triệu Vũ Hồng, cuối cùng
mới là Tần Mạt.
Khi hết giờ tự học buổi
tốt, Chương Quốc Phàm gọi Tần Mạt đến phòng làm việc.
Ông hỏi han về tình hình
học tập và cuộc s