
ống gần đây của Tần Mạt trước, chờ đến khi Tần Mạt đáp rõ ràng
xong, mới đi vào trọng tâm: “Tần Mạt, em thấy Vương Tử Dục là người thế nào?”
"Ngoài việc không
hòa đồng, bạn ấy học hành nghiêm túc, không tệ." Tần Mạt thành thạo nói
như giọng điệu Thái Cực[71'> của công chức địa phương.
“Em có phát hiện em ấy
không bình thường hay khác các em ở điểm gì không? Ví dụ như, nếu em ấy không
hòa đồng với lớp, em ấy hay ăn cơm với ai? Bình thường em ấy thường đi cùng ai?
Tần Mạt cười cười:
"Thầy à, không hòa đồng chính là đơn độc đi lại. Đã đơn độc, thì em sẽ
không biết nhiều về bạn ấy."
Chương Quốc Phàm bị câu
nói này làm nghẹn giọng, sắc mặt nhất thời trầm xuống vài phần: "Tần Mạt,
em phải biết, thầy tìm em nói chuyện, cũng là vì tốt cho Vương Tử Dục, em không
phối thế, không phải giúp, mà là hại bạn!" Ngay sau đó ông lại giảng một
bài dài, ý đại khái chỉ là vài câu nói lúc trước, nhưng ông lại mở rộng ý đơn
giản ra, thao thao bất tuyệt như muốn oanh tạc Tần Mạt.
Tần Mạt không choáng
váng, nàng rất tỉnh táo nghe Chương Quốc Phàm giáo dục, sau đó cung kính mà
nói: "Thầy à, em hiểu ý thầy. Nhưng em không biết nhiều về Vương Tử Dục,
em chỉ biết thường ngày bạn ấy rất lãnh đạm, dù là nữ sinh hay nam sinh, cũng
rất ít tiếp xúc. Em nghĩ nếu có gì ảnh hưởng đến học tập của bạn ấy, chắc chỉ
có chuyện gia đình.”
Thành tích của Vương Tử
Dục bình thường không tệ, cũng không quá tốt, ở tầm giữa, thỉnh thoảng lại vượt
lên.
Chương Quốc Phàm cau mày
do dự một hồi, rốt cục chỉ tay vào ghế trước bàn làm việc nói: "Tần Mạt em
ngồi xuống trước đi."
Tần Mạt rất tự nhiên ngồi
xuống, chuẩn bị nghe bài luận dài tiếp theo của ông.
"Gia đình Vương Tử
Dục..." Chương Quốc Phàm hừ nhẹ vài tiếng, tiếp theo cười khổ, "Ai,
Tần Mạt, bình thường em có cơ hội thì hãy khuyên em ấy. Ba em ấy trước kia sống
tạm bợ ở Thành Đông, sau đó nghiện ma túy, đánh nhau, trộm tiền, bị người ta
bắt giam, phán mười năm, giờ vẫn chưa ra.”
Tần Mạt lẳng lặng nghe,
trong lòng lại mất bình tĩnh.
Chương Quốc Phàm xoa xoa
trán, buồn rầu mà nói: "Vương Tử Dục khi còn học cấp hai thành tích khá
cao, lúc em ấy học ở trường cấp hai Thanh Anh, vợ thầy chính là cô chủ nhiệm
của em ấy. Cô Chu đã vài lần đến hỏi thăm gia đình, trong nhà em ấy… Mẹ em ấy
cũng thường qua lại với nhiều người, cũng như ba em ấy…”
Ông thở dài lần nữa, nhìn
chằm chằm Tần Mạt nói: "Trong nhà Vương Tử Dục còn có một người bà, những
năm này hoàn toàn dựa vào cửa hàng tạp hóa của bà để sống. Thầy vốn cho rằng
trải qua nỗi khổ này, em ấy phải là một đứa trẻ hiểu biết, không ngờ em ấy lại
dính với Lôi Tĩnh An. Tuổi còn nhỏ đã… Tần Mạt, em là học sinh nỗ lực nhất mà
tôi đã gặp, em nên khuyên bạn!”
Tần Mạt cúi đầu trầm mặc,
sau một lát mới ngẩng đầu lên, cười với Chương Quốc Phàm, kiên định gật đầu.
Cảnh đời của Vương Tử Dục
cũng không khiến Tần Mạt rung động, nhưng lại khiến nàng có cảm giác “thì ra là thế”. Khi nhớ về cô bé kia, tâm tình nàng đã
khác với trước đây.
Trong lòng Tần Mạt, Vương
Tử Dục không chỉ là một cô bé có vẻ ngoài tuyệt đẹp và mê hoặc, nàng có lai
lịch, có máu thịt, nàng đúng là người, và cũng đã đau khổ hơn nàng tưởng rất
nhiều.
Không biết vì sao, Tần
Mạt lại nhớ đến Phương Triệt vào lúc này.
Nàng không có thói quen
nhìn trộm việc riêng của người ta, trước giờ cũng không nghĩ đến việc hỏi thân
thế của ai. Nhưng Phương Triệt lại khác, Tần Mạt bỗng rất muốn biết, vì sao hắn
cô độc? Vì sao trầm mặc?
Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng đã đến, dù vụ việc kia của Lôi Tĩnh An ầm ĩ thế nào, sau đó trường học xử lý chuyện này thế nào, với phần lớn học sinh Thị Tam mà nói, đây là đề tài không bao giờ hết nóng.
Rảnh thì nói đến chuyện cũ, thỉnh thoảng cảm thán vài câu, mà học tập của họ cũng không bị ảnh hưởng.
Tần Mạt làm xong bài hóa học cuối cùng, sau đó nộp bài thì tiếng chuông vang lên, thu dọn túi bút đứng dậy, giật mình phát hiện quả nhiên mình đã hòa nhập vào thời đại này. Thầy giáo, làm bài, nộp bài thi, hưởng thụ đa số tiện ích của hiện đại, nàng thích ứng được như thế, không còn hoảng sợ, cho là mình đã đến thế giới yêu ma nữa.
Rất nhiều học sinh cũng đang thảo luận về kế hoạch nghỉ đông của mình, Trần Yến San vui mừng kéo tay Tần Mạt nói: "Bác mình sẽ về từ Mỹ để đón năm mới, bác ấy nói sẽ cho mình bộ vòng vàng thiên sứ Baby á!"
Lữ Lâm xòe tay tính toán : "Cuộc thi lần này nếu mình vào được top mười, tiền mừng tuổi có thể gấp đôi năm ngoái, mình muốn đi mua một cái laptop!"
Trần Yến San kinh ngạc nhìn Lữ Lâm: "Oa, Lâm Lâm, tiền mừng tuổi của cậu nhiều như thế à?"
Tần Mạt nhớ đến thời Tống, ngày tết náo nhiệt và tịch mịch, nghĩ đến pháo, câu đối tết, rượu đồ tô[72'>, trong lòng cũng có chút mong đợi. Không biết hiện giờ với năm đó, sẽ có gì khác nhau?
Mấy cô gái ra khỏi khu dạy học, đi đến ký túc xá. V cuối cùng cũng thi xong, nên mọi người đều rất thoải mái, một đường cười đùa, ngay cả tiếng giày dẫm trong tuyết cũng vô cùng vui vẻ.
Tuyết ba ngày không tan, mỗi đêm bông tuyết lại tuôn rơi không ngừng, ban ngày trời nhiều mây,