Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ta Là Thực Sắc

Ta Là Thực Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210182

Bình chọn: 7.5.00/10/1018 lượt.

lóng lánh kia hiện giờ đang nhắm nghiền. Lông mày của

hắn hơi nhăn giống như kiểu rất khó chịu, mà hơi thở của hắn cũng nóng rực khác

thường.

Tôi vội vàng đưa tay sờ trán hắn phát hiện nóng đến

dọa người.

Hóa ra là phát sốt.

Không xong, nếu tên ăn mày này chết đi thì về sau tôi

phải chọc phá ai để chơi đây.

Tôi vội vàng nâng hắn dậy, đi về phía bệnh viện.

Ý chí là một lực lượng rất vĩ đại a, nên người tối hôm

qua vừa bị ép khô như tôi lại sống lại.

Vốn dĩ cho rằng trên người tên ăn mày nhỏ này sẽ có

mùi. Đến gần mới phát hiện hắn không những không thối mà trên người còn tản ra

một mùi thơm nhàn nhạt.

Làm sao có thể như vậy? Mặt bẩn như thế mà còn có mùi

thơm, hắn không thể nào là một cậu ấm đi?

Nhìn kỹ một hồi, phát hiện trên mặt hắn, hình như là…

bôi phấn đen lên.

Quả nhiên là tên tiểu tử lừa gạt.

Lòng tôi đau như cắt, cái con vịt nướng mà tôi đã cho

hắn.

Bi thương phẫn nộ biến thành sức mạnh, tôi nhanh chóng

dìu hắn vào trong bệnh viện.

Thịnh hồ ly thấy tôi dìu tên ăn mày nhỏ tiến đến thì

cái miệng khẽ nhếch, hỏi: “Đây là nam sủng mới của ngươi?”

Tôi nửa ngày sau mới phản ứng lại, sau đó mặt đỏ lên,

hơi nghiêng đầu, ngượng ngùng mà nói: “Hóa ra ở trong lòng của ngươi, ta lại là

nữ vương của ngươi a.”

Thân mình Thịnh hồ ly bỗng cứng ngắc.

Nhưng Thịnh hồ ly chính là Thịnh hồ ly, lập tức thông

minh trở lại nói: “Ngươi đã làm gì hắn?”

“Bởi vì tối hôm qua ngươi đã đem ta ép khô cho nên

ngươi có thể yên tâm, mới 8, 9 giờ sáng ta sẽ không kịp xuống tay”

Tôi đi đến trước mặt hồ ly đem tên ăn mày nhỏ giao cho

hắn: “Đứa nhỏ này phát sốt, ngươi giúp hắn xem xem”

“Ngươi thì sao?” Thịnh hồ ly hỏi.

“Ta phải giải đông hai cái bánh bao lớn của ta.” Tôi

liếc mắt trừng hắn một cái.

Thịnh hồ ly cười cười sau đó liền đỡ tên ăn mày nhỏ

trước mặt vào phòng khám để kiểm tra.

Đến lúc hắn trở về tôi vẫn còn đứng ở cửa sổ ưỡn ngực

hấp thụ năng lượng mặt trời để giải đông.

Thịnh hồ ly tựa vào cửa, hai tay đặt trước ngực, dù

bận vẫn ung dung nhìn tôi.

“Đứa nhỏ kia đâu?” Tôi hỏi.

“Không có gì đáng lo, đang truyền nước”. Hắn nói.

Nhìn tới bộ ngực bị đông cứng đến không còn cảm giác

của mình tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịnh Du Kiệt, sau này ngươi còn dám

tàn sát bừa bãi bánh bao của ta thì cẩn thận tiểu hồ ly nhà ngươi”.

Thịnh hồ ly lại không hề ăn năn hối cải: “Là chính

ngươi muốn chọc ta trước”

“Ta hôm nay không có ngủ nướng trên giường” Tôi biện

bạch.

“Nhưng tối hôm qua ngươi lại ở thời khắc mấu chốt uy hiếp

ta” Thịnh hồ ly nhắc nhở.

“Nhưng cuối cùng ngươi vẫn làm đấy thôi” Tôi nhíu mày.

“Ta không thích bị người khác uy hiếp, còn có… giấu

diếm” Thịnh hồ ly nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm.

“Ngươi có biết ta chán ghét cái gì không?” Tôi đối mặt

với hắn nói “Ta ghét nhất bị người khác truy cùng hỏi tận”

Trên mặt Thịnh hồ ly bỗng có một tia lạnh “Xem ra giữa

chúng ta có một bất đồng rất lớn.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn,

liền ngồi xuống.

Tuy rằng không thấy hắn nhưng là vẫn cảm thấy được

Thịnh hồ ly đang đứng ở nơi đó nhìn tôi.

Cái loại ánh mắt lạnh lẽo này nhằm đúng sáng sớm yên

bình liền bay tới.

Phong thái ngẫu nhiên nhưng dừng lại ở trên làn da thì

thật có trọng lượng.

Tôi nghĩ giờ phút này chính mình phải nói cái gì đó

nhưng lại cắn môi không biết mở miệng như thế nào.

Mà Thịnh hồ ly cũng đứng tại chỗ không nói lời nào.

Trong phòng im lặng đến kỳ cục.

Cuối cùng tôi không chịu được loại im lặng này đành

nhẹ nhàng mở miệng: “Thịnh Du Kiệt, ngươi thật sự rất phiền phức”

“Như nhau, như nhau” Hắn nói, thanh âm trêu tức nhiễm

chút lạnh lẽo.

Được rồi, tôi lại bị nghẹn họng nói không ra lời.

Vốn dĩ cho rằng sẽ lại bắt đầu chiến tranh lạnh nhưng

bỗng nhiên Thịnh Du Kiệt lại mở miệng lần thứ hai, hỏi một câu không đầu không

đuôi: “Ngươi nói ta là ai?”.

Tôi nghĩ nghĩ, còn thật sự nói: “Ngươi và ta cùng là

một dạng người hạ lưu[1'>”

“Vì sao?” Hắn hỏi.

Ta nói dõng dạc: “Bởi vì tiểu đệ đệ nhà ngươi tối hôm

qua mới chảy nước mũi”

Hắn nhắm mắt trả lời: “Tiểu muội muội nhà ngươi mỗi

tháng còn bị chảy máu kia mà”

Tôi lại bị nghẹn họng.

Coi như hắn đủ thâm độc.

[1'>

Hạ lưu: Hàn Thực Sắc chơi chữ, hạ lưu có nghĩa là bỉ ổi nhưng nghĩa trên mặt

chữ là chảy ở dưới.


Kết quả là, tôi ngồi xuống, tiếp tục giả chết, giống

như không tồn tại.

Nhưng Thịnh hồ ly vẫn ép hỏi: “Hàn Thực Sắc, ngươi còn

chưa có trả lời vấn đề của ta.”

“Trả lời cái gì?” Tôi liếc mắt một cái dò xét hắn.

“Ta rốt cuộc là ai?” Hắn hỏi.

“Ngươi là Thịnh Du Kiệt” Tôi ném ra một câu trả lời

thật an toàn.

“Thế nhưng có đôi khi, ngươi cũng không nghĩ như thế”

Hắn nói.

“Có ý gì?” Tôi hỏi.

Thịnh hồ ly vẫn giữ tư thế như vậy, trong mắt là một

thái độ xa cách: “Ngươi đem ta trở thành vật thay thế của người kia phải

không?”

Nghe vậy, trong nháy mắt mí mắt tôi nhảy dựng lên:

“Ai? Ta đem ngươi trở thành ai?”

“Về điều ấy, ngươi hẳn là phải hiểu rõ hơn người khác”

Thịnh hồ ly khẽ hừ một tiếng.

Tôi trầm mặc, trong lòng rầu rĩ, vẫn ngồi trên chỗ

ngồi, mà đôi t