
n tay người đưa
cho ta.”
Lông mày Đồng Diêu run rẩy một chút, vẫn là làm theo.
Tôi dùng lực lắc lắc lọ tiêu, rắc chúng lên miếng
thịt.
Ăn không hồ tiêu chính là cách phá hủy đầu lưỡi, nhưng
nếu đem nó rắc lên thịt, thì lại sinh ra một mùi hương rất khác biệt.
Cho nên mới nói, bất cứ chuyện gì, vẫn nên vừa đủ mới
tốt.
Nhưng bạn học Đồng Diêu không hiểu đạo lý này, bởi vậy
khi tôi ăn tới miếng thịt bò thứ 2, hắn lại dò hỏi thêm lần nữa: “Thật sự là
không muốn biết tình hình gần đây của Ôn Phủ Mịch sao?”
Tôi giương mắt trừng hắn một cái: “Hỏi gì mà nhiều
vậy, thật là làm phiền người khác mà.”
Đồng Diêu vẫn là một bộ mặt cười cười, nói: “Mỗi lần
ta hỏi ngươi, ngươi đều sẽ tìm cách đánh trống lảng, trước giờ ta chưa bao giờ
có đáp án chính xác từ ngươi, cho nên ta chỉ có thể tiếp tục hỏi, đến khi nào
ngươi trả lời thì thôi.”
Tôi cầm ly nước ngọt, uống một ngụm, xua đi vị cay ở
đầu lưỡi.
Sau đó tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, ngẩng đầu lên, thật thà
nhìn hắn, hỏi: “Ôn Phủ Mịch đã có bụng bia chưa?”
Đồng Diêu lắc đầu: “Không có”
“Vậy hắn có hói đầu chưa?” Tôi tiếp tục hỏi.
Đồng Diêu vẫn lắc đầu: “Không có”
“Vậy An Hinh mập lên sao?” Tôi rốt cuộc nói ra tên một
người khác.
Đồng Diểu cẩn thận nhớ lại một chút rồi nói: “Nghe nói
là không có.”
“Vậy thì câm miệng lại.” Tôi nói
Nỗi buồn trong giọng nói đã nhạt đi rất nhiều.
Tôi không thể không thừa nhận rằng, lúc nói ra hai cái
tên vốn găm sâu trong tim này, toàn thân lại có một cảm giác thông suốt.
Giống như lúc nhỏ đi chích ngừa, lúc đang xếp hàng,
tay cứ run rẩy, lồng ngực cũng thấy nặng nề vì sợ hãi.
Nhưng mà, sau khi chích xong, cả người đã thoải mái
hơn rất nhiều.
Bởi vì những thứ cứ luôn áp lực bản thân tạm thời biến
mất rồi.
Đương nhiên, nỗi đau thì vẫn cứ tồn tại.
Thật ra, tôi không nên phát hỏa với Đồng Diêu, hắn
cũng là vì tốt cho tôi.
Nhưng mà, bạn tốt, chính là loại sinh vật lúc có tiền
cùng tiêu, có giận thì phát hỏa với nhau, lúc có chuyện đau lòng thì ôm nhau
khóc một trận.
Cho nên, tôi đối với chuyện tôi chộp mông hắn lúc
trước cũng không chút áy náy.
Lúc này, chúng tôi đã ăn tới cao trào.
Tuy trong cửa hàng có khí lạnh, nhưng ăn một hồi vẫn
có chút nóng, vì thế, Đồng Diêu đem áo khoác âu phục của mình cởi ra, tùy tùy
tiện tiện đặt ở bên cạnh ghế.
Tôi thừa nhận, bởi vì chính mình mời khách, muốn tiết
kiệm tiền, tôi liền đem hắn kéo đến loại cửa hàng vật đẹp giá rẻ này.
Nếu đã là vật đẹp giá rẻ, vậy trên ghế kia đương nhiên
có chút dầu mỡ.
Nhưng bạn học Đồng Diêu liền đem bộ âu phục Armani tùy
tùy tiện tiện vứt lên trên, thật sự là tên bại gia tử. Tôi vội vàng cướp lại bộ
âu phục, mắng: "Ngươi đốt tiền hả? Bẩn như thế còn vứt lên trên? Đem lại
đây, ta giúp ngươi cầm."
Vì thế, tôi đem bộ âu phục cẩn thận phủ lên trên đầu
gối tôi, để đàng hoàng lại.
Bạn học Đồng Diêu lười biếng cười, nói: "Hàn Thực
Sắc, ngươi làm sao lại giống mẹ ta a?"
Tôi nhân thế mà cười, nói: "Đứa con ngoan, nhỏ
như vậy đã có thể gọi mẹ rồi."
Nghe vậy, Đồng Diêu nghiến răng: "Xem như ngươi
lợi hại."
Tôi đắc ý kéo mắt lên, dò xét hắn, ý tứ chính là, thế
nào a? Có bản lĩnh ngươi tới cắn mông ta a.
Nhưng con người bạn học Đồng Diêu là ai a.
Người ta tục xưng gian thương, đối phó tôi loại người
này, tất nhiên là có biện pháp.
Chỉ thấy hắn không chút hoang mang vươn tay, gọi bà
chủ đến, từng câu từng chữ nói: "Bà chủ, thịt bò, thịt gà, thịt dê, ba
phần giống nhau."
Nghe thế, trái tim tôi, chảy máu từng giọt.
Xem ra hôm nay phải xuất huyết nhiều rồi.
Một cách đền bù duy nhất, chính là vội vàng cùng Đồng
Diêu tranh ăn, ăn vượt qua 60% coi như tôi thắng lợi. Nghĩ đến đây, tôi vội vùi
đầu khổ ăn.
Nhưng biên độ động tác quá lớn, vừa không cẩn thận,
một giọt tương ớt liền từ chùm nấm kim châm rơi lên đùi tôi.
Lúc này, đầu gối tôi đang đặt âu phục của bạn học Đồng
Diêu.
Nói cách khác, bộ Armani này bị tôi làm hỏng rồi.
Tôi vội bất động thanh sắc vươn tay dùng khăn giấy chà
lau, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Vì thế, tôi quyết định không nói cho Đồng Diêu, đợi
lát nữa đem quần áo nhét vào lòng hắn một cái liền chạy lấy người, lần sau gặp
lại có đánh chết cũng không thừa nhận.
Nhưng tôi nói rồi a, bạn học Đồng Diêu là gian thương.
Vì thế, hỏa nhãn kim tinh của hắn một chút liền thấy
hành động của tôi, dù bận vẫn ung dung nói: "Hàn Thực Sắc, lau đủ chưa
a."
Tôi chỉ có thể cười mỉa: "Xấu hổ quá, lần sau khi
Armani hạ giá ta mua một bộ, đền cho ngươi."
Bạn học Đồng Diêu thở dài một hơi: "Quên đi, quần
áo của ta, có một bộ nào không bị ngươi làm hỏng qua đâu?"
Lời này không đúng.
Tính thêm cái này nữa, thì tôi cũng chỉ mới làm hỏng
quần áo của hắn có một lần.
Đó là lúc trung học, có một lần, bà dì của tôi không
cẩn thận đến sớm, liền đem quần làm dơ.
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể mượn áo khoác của
bạn học Đồng Diêu.
Bạn học Đồng Diêu là người của đội bóng rổ, lúc đó bộ
dạng đã rất cao, vì thế chiều dài của áo khoác tuyệt đối có thể che khuất mông
tôi.
Thế là, tôi liền khoác áo, an toàn cùng Ôn Phủ Mịch về