Tâm Can

Tâm Can

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322793

Bình chọn: 7.00/10/279 lượt.

Cô và Trịnh Phiên Nhiên sao có thể được xem là cặp tình tình nhân cơ chứ?

Ngay cả bạn bè bình thường còn không bằng, có cần mới đáp ứng, âu cũng chỉ là

một cuộc giao dịch mà thôi.

Trịnh Phiên Nhiên, ba mươi hai tuổi, là con trai duy nhất của Tập đoàn Bất

động sản thuộc một gia tộc lớn của thành phố G, kiêm Chủ tịch Hội đồng quản trị

nắm giữ toàn bộ cổ phiếu tập đoàn ZIC. Cố Trầm Trầm thầm nghĩ, trước bối cảnh

như thế, một chàng trai đột nhiên bỏ về nước khi chương trình học sắp kết thúc

cũng chẳng có gì đáng tiếc, mà ngược lại hoàn toàn xứng đáng.

Cửa sổ sát sàn long bõng nước của nhà ăn đang mở, gió nhè nhẹ thổi qua mặt

nước, đem lại cảm giác dịu dàng, êm ái. Cố Trầm Trầm nhấp một ngụm cà phê, cô ta

nghiêng nghiêng đầu một cách đáng yêu: “Hình như nãy giờ toàn em luyên thuyên,

có phải là ồn ào lắm không anh?”

Mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ hoa văn, phủ lên vao người con trai đang ngồi

đối diện, ánh sáng rọi trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ấy hắt xuống thành cái

bóng mờ mờ tỏ tỏ, giống như một bức tượng điêu khắc sống, khóe môi cũng đủ khiến

anh trở thành một tên yêu quái làm điên đảo chúng sinh, thêm giọng nói nhẹ nhàng

trầm ấm khiến người ta dễ lay động hơn cả vẻ đẹp bên ngoài: “Sao có thể như thế

được? Cô Cố thật hài hước và thú vị, tôi đang nghe rất nhập tâm mà…”

Nghe anh nói, Cố Trầm Trầm thấy tim mình đập loạn xạ: “Thật đấy, bố mẹ lúc

nào cũng bảo em nói nhiều…Hay anh gọi em là Trầm Trầm đi, em cũng gọi anh là

Trịnh Phiên Nhiên, được không?”

Trong lòng Cố Trầm Trầm có chút xúc động, lúc này cô ta có những cử chỉ tinh

nghịch nhưng lại vụng về. Bàn cà phê không đủ lơn, từng cơn gió nhẹ cuốn theo

hương cà phê xộc vào mũi Trịnh Phiên Nhiên, một hương vị thanh tao, rất tự

nhiên. Anh nhẹ nhàng ngả người ra phía sau, một động tác đơn giản như thế, nhưng

đặt trên người anh lại vộ cùng nho nhã, cùng điệu cười mỉm mê đắm lòng người.

Mặt Trầm Trầm chợt đỏ ửng lên, thậm chí anh còn chưa trả lời, cô ta cũng chẳng

thèm để ý. Người quản lý nhà hang tiến lại gần, cúi gập người vẻ cung kính, nói

với Trịnh Phiên Nhiên: “Thiếu gia, cô Tân đến rồi.”

Trịnh Phiên Nhiên tỏ ra hờ hững, đưa tay cầm cốc cà phê chưa uống, mặt không

biểu lộ sắc thái, gật gật đầu.

Cố Trầm Trầm thưởng thức cốc hồng trà, mặt lạnh băng. Cô ta biết người con

gái họ Tân đó, là do sau khi về nước, suốt ngày cô ta được mẹ là bà Cố nói về

người nhà Tân Cam, thậm chí còn không ít lần nhắc đến Trịnh Phiên Nhiên.

Ngay sau đó, một bóng dáng mảnh mai đi đến, chiếc váy đỏ thời trang nhất mà

ngay cả Châu u cũng chưa xuất hiện, dáng người trẻ trung xinh đẹp đến mùa xuân

cũng không sánh bằng. Mặc dù đã nhiều lần được nhìn qua ảnh, nhưng hôm nay khi

nhìn thấy tận mắt, Trầm Trầm vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Thảo nào, người như Trịnh Phiên Nhiên mà bao nhiêu năm rồi vẫn không hề chán

cô ta.

Hôm nay Tân Cam rất bận, khi Trầm Trầm và Trịnh Phiên Nhiên đang uống trà

chiều thì cô vẫn còn chưa ăn trưa, sau khi ngồi xuống, cô lập tức gọi một suất

cơm. Vì sự có mặt của Trịnh Phiên Nhiên nên cả đội ngũ đầu bếp của nhà hàng đền

tập trung ở bếp chờ lệnh, ngay lập tức thức ăn được mang đến. Mùi thơm của gà

rán cùng tiếng leng keng của bát đĩa sắt va vào nhau, đặc biệt vị dầu kèm mùi ớt

lan tỏa khắp bàn, Trầm Trầm ngồi ngay cửa sổ, cô ta hít một hơi, lấy tay che

miệng, hai má ửng hồng.

“Xin lỗi nhé!” Tân Cam vừa ăn vừa nói: “Cô không ăn được cay à?”

Đôi mắt Cố Trầm Trầm long lanh, cô ta trả lời một cách lịch sự: “Vâng, tôi

không thích mùi vị nồng!”

Quan sát thấy hình như Trịnh Phiên Nhiên cũng không thích lắm, Trầm Trầm rút

khăn ăn che miệng, nhân tiện liếc trộm anh, quả nhiên thấy anh cũng đang săm soi

món ăn cũng như người đang ngồi ăn.

Lúc này, Tân Cam đang cố gắng ăn nhanh, không hề biểu lộ cảm xúc gì. Cô chăm

chú ăn, còn Trầm Trầm và Trịnh Phiên Nhiên tiếp tục nói chuyện vui vẻ. Nói là

đang nói chuyện nhưng thật ra chỉ mỗi mình Trầm Trầm độc thoai, còn Trịnh Phiên

Nhiên vẫn giữ phong thái ấy, rõ rang ngồi nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng cũng chỉ

nói được hai lần “ừ” và lắc đầu một lần, điều này càng làm cho Trầm Trầm thấy

hứng thú, và hình như cô ta không hề cảm thấy nhạt nhẽo.

Tân Cam vừa ăn vừa nghe giọng nói thanh thoát của Trầm Trầm khiến cô thấy

ngon miệng hơn, khuôn mặt như sắp bị vùi vào giữa đĩa cơm đầy dầu mỡ. Thỉnh

thoảng, Trịnh Phiên Nhiên liếc cô vài cái, nhưng cô không hề ngẩng lên, cuối

cùng anh với tay đẩy đĩa cơm ra.

Tân Cam với đôi môi sưng vù vì ớt cay, gõ gõ bàn ra vẻ không vừa ý, nhưng

Trịnh Phiên Nhiên không nói gì, chỉ cười mà không nhìn cô, cho đến lúc cô phát

cáu không biết phải làm thế nào, đành lấy cốc nước lên uống.

Sự thân mật kiểu khó hiểu ấy của hai người, Trầm Trầm trước nay chưa hề gặp.

Lúc ra về, cô ta bất cẩn bị sái một bên chân. Cô ta nghiêng người về phía Trịnh

Phiên Nhiên, anh lập tức đưa tay ra đỡ.

“Cẩn thận.” Anh ân cần nhắc nhở.

“Cảm ơn. Xin lỗi anh!” Cố Trầm Trầm vịn người vào cánh tay anh, cúi đầu lí

nhí nói. Trịnh Phiên Nhiên cười thật dịu dàng. Lúc sau, anh ra hiệu


XtGem Forum catalog