
Hoa Kì vội vàng bưng chén đi theo ra ngoài, phòng trà lại trở nên vắng vẻ, Hoa Kì nhanh chân đi theo Trang Hào, nhỏ giọng hỏi “Anh, ông chú sửa xe lúc nãy cố tình tránh đi có phải không? Nếu không thì sao bây giờ vẫn chưa về?”
Trang Hào nhìn cậu: “Em nghĩ nhiều quá rồi đấy, chỗ lấy than không gần đây đâu.”
Trở về phòng nghỉ, Hoa Kì ngồi ăn mì tôm, bát mì thế mà ăn rất ngon, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cười đùa nói: “Anh, anh nấu mì thật là siêu.”
Trang Hào cười cười, ngồi trên giường gạch cởi áo lông cừu, ngáp dài: “Ăn hết đi, xong rồi ngủ sớm, sáng mai còn nhiều việc lắm.”
“À ừ nhỉ” Hoa Kì cúi đầu ăn thật nhanh.
“Đúng rồi.” Trang Hào nhìn chăm chú vào Hoa Kì, dò hỏi: “Quần áo này em lấy ở đâu ra đấy?”
Hoa Kì liếc nhìn quần áo trên người mình, nhẹ giọng nói: “Chương Thỉ cho em mượn.”
Trang Hào thở dài: “Về sau đứng có làm mấy việc đấy nữa, anh ta nói gì em cũng tin là thật à?”
Hoa Kì uất ức nói: “Biết rồi, bảo đảm không có lần sau.”
Trang Hào quan sát Hoa Kì, cười nói: “Sao em mặc vào lại khó coi thế nhỉ.”
“Hả? Không phải như vậy chứ” Hoa Kì vội vàng đứng dậy, xoay xoay mấy cái: “Bọn họ đều khen đẹp mà, em có thấy xấu đâu.”
“Không tệ cái rắm, chẳng lẽ anh lại đi nói dối em.” Trang Hào cởi giày ngồi xếp bằng trên giường gạch: “So với trước kia chả đẹp hơn tí nào cả.”
Hoa Kì tự nói: “Hay là thay bộ khác mặc cho thoải mái nhỉ.”
Trang Hào vẫn cười, cho đến khi Hoa Kì ăn hết bát mì vỗ cái bụng nói: “Cuối cùng cũng no, cả ngày hôm nay em chỉ được gặm mỗi hai cái cánh vịt cay.”
Trang Hào híp mắt cười nói: “Đáng đời em.” Nói xong, Trang Hào xoay người lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp quà màu đỏ: “Hôm qua người khác tặng ít đồ, nhà anh lại chẳng có trẻ con, cho em chơi vậy.”
Trang Hào cầm trong tay là một hộp kẹo lớn, đủ các loại vị.
Hoa Kì nhìn thấy, hai mắt sáng lên: “Là kẹo à? Em từ bé đã thích ăn rồi, em cũng thích hãng này.” Hoa Kì nhận lấy gói quà từ trong tay anh, mở ra lấy một cái, lúc ăn Trang Hào cười nói: “Em không sợ no chết à, vừa mới ăn mì xong mà đã ăn cái này ngay rồi.”
Hoa Kì nói lầm bầm: “Cả đời em có 3 thứ để yêu, một là tiền, hai là ăn, ba là đàn ông.” Hoa Kì đột nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng bổ sung: “À, là yêu anh.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: “Được rồi, cởi quần áo lên giường ngủ đi.” Trang Hào xoay người lại, chăn đã được trải ra, cởi quần áo chui vào chăn, Hoa Kì đứng trên đất vừa cởi vừa ăn, ném đồ ăn vặt sang một bên, chui vào chăn, rúc ngay vào ngực Trang Hào.
Trang Hào không nói gì, đưa tay tắt đèn.
Đèn tắt, ngoài phòng tiếng gió hình như ngày càng mạnh, ào ào thổi qua cửa sổ, không khỏi làm người ta rét run.
Hai người ôm nhau không nói gì cả, Trang Hào có chút không quen, thường ngày vào lúc này, Hoa Kì đều sẽ chủ động nói ‘Anh, em muốnnnnn~’, mà hôm nay lại im lặng khác thường.
Hai ngày nay Trang Hào cũng mãi làm việc trong đoàn xe, không rảnh để ý mấy chuyện này, buối tối còn được yên tĩnh một lát lại nghĩ đến người đang nằm trong chăn, phía dưới cảm thấy nóng ran, phản ứng mãnh liệt, buổi tối hôm qua làm có mỗi một lần, nghĩ tới đây, Trang Hào bất tri bất giác liền cứng rắn.
Hoa Kì an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào, hô hấp đều đều giả vờ ngủ thiếp đi, cảm thấy rất tự đắc, Trang Hào đợi năm sáu phút cũng không thấy Hoa Kì có động tĩnh gì, lúc này mới lên tiếng nói: “Hoa tiểu cẩu, ngủ rồi à?”
“Không có.”
Trang Hào ho khan hai tiếng: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Không nghĩ gì cả, chuẩn bị ngủ thôi.”
Trang Hào à một tiếng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh rất muốn làm, nhưng lại không biết làm sao mở miệng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định mặc kệ, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa, tập trung ngủ, nhưng mà sau khi nhắm mặt lại, móng chó của Hoa Kì lại bắt đầu không chịu an phận, ở trên người anh vô tình hoặc cố ý nhóm lên lửa, một lúc thì sờ ngực, một lúc lại sờ eo.
Trang Hào thật không chịu được trêu chọc như vậy, nhiều lần giãy giụa, cuối cùng giơ tay lên bắt đầu vuốt ve đầu trọc của Hoa Kì, sau đó dùng sức ấn xuống , ai ngờ Hoa Kì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh, anh cứ sờ đầu em làm gì?”
Trong nhà mặc dù tối đến mức không nhìn thấy tay, nhưng Trang Hào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng giả vờ của Hoa Kì, cợt nhã: “Ngậm miệng lại.” Trang Hào dùng sức ấn đầu Hoa Kì xuống, nhưng Hoa Kì cũng nhất định không chịu nằm yên, hai người cứ như vậy đưa đưa đẩy đẩy, một lát sau, Hoa Kì đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, mông của em bị thương rồi, bị anh đá nhiều quá, hôm nay không để anh làm được rồi.”
Trang Hào trong lòng tràn đầy hỏa khí, sớm biết vậy đã nhẹ chân một chút rồi.
“Nhưng mà, em có thể dùng miệng mà.” Nói xong, Hoa Kì liền chui xuống, cách quần lót trêu chọc, một lúc sau, quần lót đã bị thấm ướt, Hoa Kì kéo quần lót Trang Hào xuống, cảm giác nhị đệ nháy mắt bắn ra ngoài, cậu không chút do dự nhét vào trong miệng, Trang Hào a một tiếng giật mình, Hoa Kì nháy mắt đẩy nhanh tốc độ.
Một lúc sau, Trang Hào giảm dần tốc độ, anh mãnh liệt đứng dậy áp Hoa Kì xuống dưới thân, đè ép đầu Hoa Kì bắt đầu nhanh chóng đẩy thật nhanh.
Hoa Kì ngửa cổ