Snack's 1967
Tắm Cho Đại Ca

Tắm Cho Đại Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327383

Bình chọn: 7.5.00/10/738 lượt.

ách Tĩnh thấy Trang Hào và Hoa Kì trở về, vội vàng đứng dậy chạy tới: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Trang Hào quan sát Quách Tĩnh: “Cậu xảy ra chuyện gì? Đừng bảo với tôi cậu cũng tham gia đánh nhau đấy?”

“Cũng không phải vậy sao. . . . . .” Quách Tĩnh muốn nói lại thôi, ánh mắt hoảng hốt, do dự một lát mới nói: ” Người nhà Văn Đào tới rồi, náo loạn ở đoàn xe cả buổi, chắc bây giờ họ đang ở chỗ cảnh sát.”

Trang Hào hiểu rất rõ về người nhà của Văn Đào, khẽ mỉm cười, sau đó không nói gì nữa.

Trang Hào mang theo Hoa Kì trở về phòng nghỉ, từ trong ngăn tủ lấy ra một cái ví da, sau khi mở ra, thấy bên trong có rất nhiều tiền, anh dùng tờ báo gói kỹ lại rồi nói với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, em về nhà hay đi Ngũ Hành? Để anh cho người đưa em đi.”

Hoa Kì ý chí kiên quyết nói: “Em muốn đi cùng anh.”

Trang Hào cười, nhéo má của Hoa Kì: “Vậy anh đưa em đi.”

Hoa Kì đi theo phía sau Trang Hào ra ngoài, Quách Tĩnh lúc này đã ngồi ở trong xe chỗ người lái, quay cửa kính xe xuống, nói: “Anh, em muốn cùng đi, em sợ Văn Đào sẽ xảy ra chuyện.”

Trang Hào gật đầu một cái liền cùng Hoa Kì lên xe.

Đến cục cảnh sát, Trang Hào ba người mới vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ của Vương Văn Đào đang ngồi dưới đất gào khóc, vừa khóc vừa mắng, đơn giản tất cả đều nhắm vào Trang Hào, lúc bà còn đang khóc nhiệt tình, nghiêng đầu nhìn thấy Trang Hào đang đi tới bà lập tức đứng lên, chạy vọt đến trước mặt Trang Hào, giơ tay lên tát anh một cái, bàn tay đánh mạnh như thế, Hoa Kì đứng bên cạnh cũng thấy nó rất vang.

Hoa Kì phản ứng so với Quách Tĩnh nhanh hơn một chút, vội vàng đứng ngăn cản giữa Trang Hào và mẹ Vương Văn Đào.

“Trang Hào, mày có biết mày hại con tao rồi không, việc của mày mày không tự đi giải quyết, lại để con tao đi làm thay, giờ thì tốt rồi, con tao đánh người trọng thương, bây giờ còn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, còn mày bây giờ lại tự do đứng ở đây.” Mẹ Vương Văn Đào đẩy Hoa Kì ra, nắm chặt lấy quần áo của Trang Hào, vừa khóc vừa mắng: “Cảnh sát, đây mới là tên đầu xỏ gây nên chuyện, các người mau bắt nó đi.”

Trang Hào giống như một cây tùng bách, thủy chung đứng bất động, mặc cho mẹ Vương Văn Đào muốn làm gì thì làm.

Hoa Kì vốn định đi ngăn cản hai người, lại thấy Trang Hào nháy mắt ra hiệu với cậu, Hoa Kì không dám tiến lên một bước.

“Mày là yêu tinh hại người, tao đánh chết mày, mau cứu con tao ra, nếu không tao không tha cho mày đâu.” Mẹ Văn Đào thấy Trang Hào mặc cho mình đánh mắng, vì vậy càng hăng hái, bàn tay không ngừng cào cấu, nhìn cảnh ấy mà trái tim Hoa Kì đau nhói.

“Dì ơi dì đừng như vậy nữa.” Quách Tĩnh tiến lên một bước kéo mẹ Văn Đào ra: “Dì à, chuyện không liên quan đến Trang ca, là Văn Đào tự đi, hơn nữa chuyện đến bây giờ vẫn chưa được làm rõ, Văn Đào chưa chắc đã phải ngồi tù.”

“Sao lại không liên quan gì đến nó!?” Mẹ Văn Đào tóc tai bù xù che hết gần nửa khuôn mặt, tức giận vô cùng nói: “Nếu như không phải là nó và người khác kết thù kết oán, Văn Đào sao phải ra mặt thay nó? Tất cả đều do nó gây nên, nó là đồ yêu tinh hại người, Quách Tĩnh, cháu phải cẩn thận, sớm muộn gì nó cũng hại cháu thôi.”

Quách Tĩnh ngăn mẹ Văn Đào nói: “Dì à, dù thế nào thì dì cũng nên để tí nữa phát giận, Trang Hào đến đây chẳng phải vì xử lí chuyện này sao?”

Trong lúc nói chuyện có một cảnh sát đi ra, la ầm lên: “Làm ồn gì ào vậy hả, các người coi nơi này là chợ à? Muốn ồn ào thì về nhà mà nháo đi.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn xung quanh: “Cậu là Trang Hào phải không?”

Trang Hào gật đầu một cái, vẻ mặt trầm giọng nói: “Đúng.”

“Tới thật đúng lúc, đi vào chúng tôi có chuyện cần cậu phối hợp.”

Trang Hào sửa sang lại quần áo bị mẹ Văn Đào kéo loạn, sau đó đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.

Hoa Kì ngồi chờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ len lén nhìn mẹ Vương Văn Đào, bà được người ta đỡ ngồi xuống ghế, tóc tán loạn được bạn gái Văn Đào vén lên, không còn tả tơi như lúc trước nữa, lúc này Hoa Kì mới nhìn rõ ngoại hình của bà, Hoa Kì không thể nào miêu tả lại được vẻ mặt của bà, chỉ thấy trên khuôn mặt ấy lộ ra bao nét khổ sở của tháng năm.

Quách Tĩnh rất biết quan sát tình hình xung quanh, ra cửa mua mấy bình nước rồi trở lại đưa cho người nhà Vương Văn Đào, sau đó cũng đưa cho Hoa Kì một chai, Hoa Kì nhận lấy liền nói tiếng cám ơn.

Quách Tĩnh cười ngồi vào bên cạnh Hoa Kì, nhỏ giọng nói: “Chuyện như vậy rốt cuộc là ai hại ai đây?”

Hoa Kì lắc đầu một cái: “Không biết.”

“Mặc dù chúng ta không quen, nhưng cậu nên nhận ra, bình thường tôi tương đối nóng nảy, Văn Đào luôn bình tĩnh hơn tôi, lần này sao lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy chứ?” Quách Tĩnh ngửa đầu uống một ngụm nước: “Anh tôi bây giờ khổ rồi, phải mang tiếng xấu bên mình.”

Hoa Kì nghi ngờ nói: “Văn Đào sẽ phải ngồi tù sao?”

Quách Tĩnh gật đầu một cái, nghiêm túc nói: “Cũng gần như vậy, Trần Hổ bây giờ còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.” Quách Tĩnh cầm chai nước vừa nãy lên, vặn vặn nắp chai: “Kẻ đó xuống tay thật độc ác, đâm hai đao không nói, còn chặt gân chân của người ta, không biết là hận đến mức nào nữa.”

Hoa Kì hoảng sợ, trợn to mắt