
ỡ bị mọi người bắt gặp thì ngại lắm.”
Trang Hào giơ tay lên vuốt cái đầu trọc của Hoa Kì , âu sầu nói: “Chuyện như vậy thật là khó xử lý.”
Hoa Kì hỏi “Em nghe Quách Tĩnh nói, Văn Đào rất khó ra được.”
Trang Hào ném mẩu xuống đất, đạp tắt lửa mới nói: “Đúng vậy, lần này người kia xuống tay quá độc ác.”
Vừa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn mở ra lần nữa, Bàng Suất vẫn như cũ cà lơ phất phơ nghênh ngang cùng cảnh sát đi ra ngoài, hắn từ từ đi tới chỗ Trang Hào và Hoa Kì, cười nói: “Trang Hào, tao nể mặt Hoa Kì mới giúp mày lần này, nhưng mà, tao thật đúng là thích xem mày sẽ làm thế nào để vượt qua, rõ ràng trong lòng biết sắp chết đến nơi, nhưng trên mặt lại chẳng biểu hiện gì cả, mày đang giả vờ bình tĩnh sao?” Bàng Suất mặt mày hớn hở giống như người ngoài cuộc, nói tiếp: “Như vậy cũng tốt hơn mày và Hoa Kì đi, trong lòng rất quan tâm nhưng bên ngoài lại vờ như không có gì, mày nói, nếu như tao nói tao thích Hoa Kì thì sao nhỉ?”
Trang Hào lạnh mặt, ngẩng đầu lên nói: “Tao giết mày.”
“Sư bà nhà mày.” Bàng Suất cười càng thêm hào phóng: “Được rồi, tao không có thời gian mà ở đây dùa giỡn với mày, mày mau mà nghĩ cách đi, nói không chừng anh em của mày có thể giảm được 2 năm đấy.” Bàng Suất nói xong câu đó, xoay người muốn đi, đi hai bước rồi lại ngừng, xoay người nhìn Hoa Kì nói: “Hoa Kì, mày đang làm gì vậy? Cả ngày lẫn đêm đều bỏ bê công việc, có phải thấy tao nhân từ với mày liền ỷ thế không thèm đi làm nữa đúng không?”
Hoa Kì sửng sốt: “A, tôi chỉ xin nghỉ 2 ngày thôi.”
Bàng Suất bĩu môi: “Được lắm, nhưng đừng có mà nghĩ đến tiền lương đấy.”
Bàng Suất mang theo một nhóm người đi ra ngoài, Hoa Kì nhìn bọn họ đi xa, nhỏ giọng nói: “Ca, chúng phải làm gì đây ?”
Trang Hào suy nghĩ một chút: “Anh để cho Quách Tĩnh đưa em về phòng nghỉ, anh phải đi gặp một số người nhờ họ giúp đỡ.”
Hoa Kì suy nghĩ một chút liền đồng ý, dù sao mình đi theo cũng chẳng giúp được gì: “Ừ, vậy để em tự về là được, để Quách Tĩnh đi cùng anh.”
Trang Hào cười cười: “Khéo hiểu lòng người.”
Hoa Kì cùng Trang Hào tách ra ở chỗ công an thành phố, một mình cậu ngồi xe trở về phòng nghỉ, một mình rãnh rỗi chỉ có thể ngồi chờ, thời gian trôi thật chậm, mãi đến trời tối Hoa Kì không thể ngồi chờ được nữa, luôn cố tìm chuyện gì để làm, vì vậy cậu quyết định đi ra chợ mua thức ăn về nấu, lúc trở về đoàn xe, Hoa Kì bắt đầu bận rộn.
Lúc làm xong đồ ăn Trang Hào vẫn chưa về, Hoa Kì ngồi trên bàn đợi anh, đôi tay chống cằm nhìn nồi xương sườn đang sôi, bọt khí sủi liên tục, ngồi một lúc đã cảm thấy mệt rã rời.
Đột nhiên, đoàn xe có âm thanh truyền lại, Hoa Kì tỉnh ngay chạy ra ngoài cửa, Trang Hào đã về.
Hoa Kì ra nghênh đón, Trang Hào nhìn có vẻ mệt mỏi, thấy Hoa Kì Trang Hào liền hỏi: “Chạy gấp ra đây như vậy làm gì?”
Hoa Kì gật đầu nói: “Sao bây giờ anh mới về?”
Trang Hào đóng cửa, giơ tay lên ôm Hoa Kì đi về phía phòng ngủ: “Phải tìm người nhờ giúp đỡ, chạy rất nhiều nơi, chân sắp tê liệt cả rồi.”
“Vậy anh ăn cơm chưa?” Hoa Kì nhìn hắn hỏi.
Trang Hào lắc đầu: “Nào có thời gian ăn.”
“Vậy thì tốt quá, em chuẩn bị cho anh rồi, đang chờ anh về ăn đây.” Hoa Kì giãy khỏi người Trang Hào: “Anh vào phòng đợi đi, em mang đồ ăn cho anh ngay.”
Trang Hào gật đầu rồi đi vào phòng nghỉ.
Hoa Kì bưng thức ăn lên, Trang Hào đang nằm ở tại trên giường gạch nửa tỉnh nửa ngủ, Hoa Kì để thức ăn trên giường gạch, sau đó kê bàn, nhẹ giọng nói: “Ca, ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ.”
Trang Hào cố gắng mở mắt ngồi dậy: “Cơm phải ăn chứ , cả ngày nay anh chưa ăn gì cả.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Hoa Kì đưa đũa tới.
Trang Hào nhận lấy, nhìn một bàn đầy thức ăn nói: “Em giỏi quá, thức ăn thật phong phú, có cả canh sườn nữa này.”
Hoa Kì cười nói: “Em biết anh chưa ăn cơm nên mới chuẩn bị cho anh đó.”
Trang Hào cười dịu dàng, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Cơm no rồi, Trang Hào hài lòng nói: “Cơm càng ăn càng ngon.”
Hoa Kì cười nói: “Em cũng thích ăn như vậy.”
“Dọn đi thôi.” Trang Hào xoay người đi xuống.
Hoa Kì nhanh chóng đi dọn bát đũa, đem tới phòng trà, Trang Hào hướng hắn khoát tay áo: “Hoa tiểu cẩu, tới đây.”
Hoa Kì cởi giày bò qua, tiếp cận hỏi “Sao vậy?”
Trang Hào nghiêng người đem Hoa Kì ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Cho anh ôm một tí.”
Lời của Snoo: mấy chương không thịt thật nhàm chán. Mà cũng dài cơ, mỗi chương tác giả đều để lại lời nhắn, tôi đều cắt hết đi, bỏ đi khoảng cách dài cũng bớt được tầm 2, 3 trang. Bao giờ mới làm đến chương 121-125 nhỉ? Một buổi chiều này đối với Trang Hào giống như qua thật lâu, thăm hết nhà này đến nhà kia không biết bái phỏng bao nhiêu người, cũng may Trang Hào làm ăn cũng không tệ, có mấy người chịu bán mấy phần mặt mũi, đồng ý ra tay thử một lần, cuối cùng không để Trang Hào mất công đến.
Trang Hào ôm Hoa Kì, đưa tay dò vào trong quần áo Hoa Kì, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt hông cậu, trong lúc vô tình, Trang Hào lại ngủ thiếp đi, còn ngáy rất lớn, nhìn liền biết là mệt muốn chết rồi.
Hoa Kì muốn bò ra khỏi ngực Trang Hào thay anh cởi quần áo ngủ, ai ngờ chỉ mới nhúc nhích tiếng ngáy của Trang Hào đã