
, không thể tin những gì Quách Tĩnh vừa nói.
Quách Tĩnh thở dài nói: “Lúc này Văn Đào gặp phải họa lớn, ít nhất phải ngồi tù 7 8 năm.” Suy nghĩ trong chốc lát, Quách Tĩnh còn nói: “Cũng may Trần Hổ cũng có tiền án, mặc dù những người kia đều không ưa Trang Hào và Bàng Suất, nhưng chuyện như vậy cũng không tiện chống chế, hy vọng có thể xử nhẹ.”
Nói xong, cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trang Hào mặt buồn rười rượi từ bên trong đi ra, Hoa Kì chạy đến bên anh trước tiên, thận trọng hỏi: “Ca, anh không sao chứ?”
Trang Hào lắc đầu một cái, cười yếu ớt nói: “Không có chuyện gì.”
Quách Tĩnh theo sát phía sau, chạy tới: “Ca, bọn họ đã hỏi anh cái gì?”
Trang Hào nói: “Trở về rồi nói.”
“Trở về?” Mẹ Văn Đào chợt thét ầm lên, giương nanh múa vuốt nói: “Con tao còn đang ở bên trong đấy, mày còn trở về được à? Không được. . . . . . Mày mà dám đi, tao liền chết ở đây mày có tín không?”
Trang Hào thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dì à, dì đừng vội, cháu sẽ không đi, chuyện của Văn Đào cháu sẽ nghĩ cách, chẳng qua cháu đã khai hết rồi, trước mắt chuyện của Văn Đào rất khó giải quyết, cháu sẽ cố gắng hết sức.”
Mẹ Văn Đào hình như còn muốn nói gì nữa, lại bị bạn gái của Văn Đào ngăn lại, cô ta nói: “Ca, mẹ em không sao đâu, anh còn bận việc thì mau đi đi, em tin tình anh em của anh nhiều năm như vậy nhất định sẽ không bỏ mặc anh Đào đâu.”
Trang Hào cười cười: “Đúng vậy, nhất định anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Bạn gái Văn Đào cười cười, đỡ Mẹ Văn Đào ngồi lên ghế, sau đó đi đến chỗ Trang Hào, nhỏ giọng nói: “Ca, Văn Đào lần này đoán chừng rất khó ra được, anh có thể giúp em gặp anh ấy một lần được không? Mẹ đang rất lo lắng.”
Trang Hào gật đầu một cái: “Anh sẽ nghĩ cách, cứ chờ tin tức của anh.” Nói xong, Trang Hào nhìn ra cửa thì thấy một người, BÀng Suất được người dìu tới.
Bàng Suất đẩy người bên cạnh ra, chậm rãi đi tới, tới gần nhỏ giọng nói với Trang Hào: “Anh em nhà mày điên rồi, sao lại ngu như thế chứ, bị người ta ám toáng còn kéo cả tao theo.”
Trang Hào không nổi giận, ngược lại bình tĩnh nói: “Gọi mày tới đoán chừng cũng chỉ hỏi mày có tham gia vào hay không thôi, có gì thì cứ khai thật ra đi.”
Bàng Suất cười lạnh nói: “Mày nghĩ tao sẽ nói thật sao?”
Trang Hào chau mày, trong mắt lộ ra tàn nhẫn nói: “Nếu mày không nói thật thì về sau đừng hòng sống được ở đây nữa.”
“Ơ, mày hù dọa ai đó?” Bàng Suất cười nói: “Không từ mà biệt, mày nghĩ tao sợ như thế sao? Đừng đùa chứ?”
“Tùy mày, nếu mày dám nói láo, tao bảo đảm mày cũng sẽ giống Trần Hổ, cùng lắm thì tao vào trong đó đánh bạc mấy năm thôi.” Trang Hào thong thả nói.
Bàng Suất cà lơ phất phơ móc lỗ tai, ngón tay út vẩy vẩy, cười nói: “Trang Hào, lời này đừng nói quá sớm, hãy đợi đấy.” Nói xong, Bàng Suất đi về phía trước hai bước, ai ngờ một bóng dáng đứng chắn ngay trước mặt của hắn, Bàng Suất kinh ngạc nói: “Hoa Kì cũng ở đây à?”
Hoa Kì đã nghe hết cuộc đối thoại của Trang Hào và Bàng Suất, muốn cản đường đánh cho Bàng Suất một trận tời bời, tức giận nói: “Ông chủ, làm người đừng quá ác độc, anh của tôi đến bây giờ chưa từng làm phiền ông chủ cái gì đâu.”
Bàng Suất chậc một tiếng: “Hoa Kì, mày vẫn là nhân viên của tao sao lại đi nói giúp người ngoài thế chứ?” Bàng Suất cười như một tên dâm tặc, sau đó cúi đầu tiến tới bên tai Hoa Kì nói gì đó, lúc ngẩng đầu lên đã lướt qua Hoa Kì, hướng phòng thẩm vấn đi tới.
Hoa Kì đứng tại chỗ, tức giận đã mất đi, lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Quách Tĩnh phát giác Hoa Kì có gì đó khác thường, đi tới hỏi “Bàng Suất vừa rồi nói gì với cậu vậy?”
Hoa Kì cười cười, buông lỏng nói: “Bàng Suất nói, hắn đang đùa với anh ấy thôi.”
“!@#$%$@, hắn bị thần kinh chập mạch à, lúc này mà còn có tâm trạng đùa giỡn được nữa?” Quách Tĩnh mắng.
Trang Hào nghe được câu nói này, tảng đá trong lòng dường như cũng rơi xuống.
Trang Hào không thể đi vào lúc này, anh phải đợi Bàng Suất đi ra phòng thẩm vấn, anh ngồi trên ghế, móc bao thuốc trong túi ra, Hoa Kì ngồi bên cạnh anh, nhìn mặt Trang Hào có chút sưng đỏ: “Ca, vừa nãy sao bác ấy đánh anh anh không tránh đi?”
Trang Hào cười khổ nói: “Kệ thôi, bác ấy cũng chẳng có nhiều sức để mà đánh.” Trang Hào nghiêng đầu nhìn Hoa Kì khẽ mỉm cười: “Có lúc phải học cách nhẫn nhịn, nếu không mọi chuyện sẽ chẳng thể xử lí, huống chi, anh cùng Văn Đào đã làm anh em nhiều năm như thế, chuyện lần này mặc kệ thế nào đều có liên quan tới anh, để cho mẹ cậu ấy đánh hai ba cái thì có sao đâu?”
Hoa Kì hiểu ý của Trang Hào, thừa dịp không ai chú ý giơ tay lên, lấy mu bàn tay cọ áp vào má Trang Hào: “Ca, em đau lòng mà.”
Trang Hào cười nói: “Đau lòng?”
Hoa Kì gật đầu một cái: “Rất đau đấy.”
Trang Hào từ từ cúi đầu, ánh mắt liếc bốn phía: “Hôn anh đi.”
Hoa Kì ngơ ngẩn, sau đó liền hôn lên má đang bị sưng của Trang Hào, sau khi hôn xong, Hoa Kì vội vàng cúi đầu, Trang Hào nhìn cậu, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Xấu hổ à?”
Hoa Kì cảm thấy trên mặt nóng ran, rên lên một tiếng.
Trang Hào cười hì hì: “Chưa thấy em xấu hổ bao giờ, bây giờ mới được nhìn thấy đấy.”
Hoa Kì cúi đầu nói: “Nơi này nhiều người quá, nh