
trước mặt Hoa Kì kéo áo cậu áp cậu lên giường, vung tay lên dọa nạt: “Em giỏi, lão nhị của anh sưng lên rồi.”
Hoa Kì cười suýt nữa đau sốc hông, lấy tay chặn trước ngực Trang Hào nói: “Đừng lớn tiếng thế, để cho em họ anh nghe thấy không tốt đâu.”
“Em đừng cậy thế, hôm nay không làm cho ra lẽ, thì anh sẽ theo họ em.” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì.
Hoa Kì suy nghĩ một chút, cười đùa nói: “Nếu không anh thảo em bù lại?”
“Cút đi, sưng hết cả lên rồi làm sao mà thảo?” Trang Hào bỏ Hoa Kì ra, từ từ úp sấp trên người cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy em là muốn làm quả phụ có đúng không?”
Hoa Kì vuốt đầu Trang Hào nói: “Em không cố ý mà, chỉ nhất thời quên mất thôi.”
“Mẹ nó.” Trang Hào lẩm bẩm, hít thở thật sâu nói: “Cả ngày nay mệt muốn chết, chỉ có lúc này thoải mái nhất.”
Hoa Kì có chút đau lòng: “Ông xã cực khổ rồi.”
Trang Hào cười mắng: “Đồ biến thái chết tiệc.”
“Ca. . . . . . Vào đây giúp em chà lưng được không?” Tôn Nguyên Tiếu đột nhiên mở cửa nhà vệ sinh, trên đầu đều là bọt, nhắm chặt hai mắt xông vào phòng hét lớn.
Trang Hào nhanh chóng từ trên người Hoa Kì lăn xuống, a a ô ô nói: “A. . . . . . A. . . . . . Cái này .” Tôn Nguyên Tiếu lúc còn rất nhỏ bị thủy đậu nổi khắp người, tay đứa nhỏ này còn không thành thật, cứ ngứa là gãi. Khi đó ba mẹ Tôn Nguyên Tiếu đang đứng ở đỉnh cao sự nghiêp, không có thời gian chăm sóc cậu nên gửi cậu cho mẹ Trang Hào trông. Mẹ Trang Hào mang Tôn Nguyên Tiếu đi khám bác sĩ, tối nào cũng sẽ nấu thuốc bắc, sau đó đổ vào thau giặt quần áo lớn cho Tôn Nguyên Tiếu tắm.
Mẹ Trang Hào không phải người kiên nhẫn, làm được có mấy ngày lại lười cho nên mọi chuyện đều rơi vào tay Trang Hào. Trang Hào khi đó đã có thể độc lập làm việc, thấy mẹ nấu thuốc xong anh liền ôm Tôn Nguyên Tiếu ngồi vào thau giặt quần áo lớn tắm rửa cho cậu.
Mới đầu Trang Hào còn đứng bên ngoài để cậu tự tắm rửa, ai ngờ Tôn Nguyên Tiếu rất thích ngồi nghịch nước, mỗi lần tắm xong lại nước văng hết cả nhà, bất đắc dĩ Trang Hào đành phải cởi quần áo ôm cậu tắm.
Trang Hào còn nhớ, thau giặt quần áo hình tròn, hết sức to, đừng nói hai người bọn họ, dù một người trưởng thành ngồi ở bên trong tắm đều không thành vấn đề.
Sau đó, Tôn Nguyên Tiếu khỏi bệnh nhưng vẫn như cũ quấn Trang Hào đòi tắm, cho đến tận lúc tốt nghiệp trung học.
Hôm nay gặp lại, lại chen chúc trong phòng vệ sinh ký túc xá chật hẹp, ánh đèn lờ mờ nhìn không rõ. Trang Hào mặc quần giữ ấm thân trên để trần chà lưng cho cậu, rất cẩn thận, rất nghiêm túc.
“Anh, anh nhìn bụng em này.” Tôn Nguyên Tiếu đột nhiên tới một câu.
Trang Hào ngơ ngẩn, khi anh nhìn bụng của Tôn Nguyên Tiếu, hiếu kỳ nói: “Nhìn bụng em làm gì, có hoa hả?”
Tôn Nguyên Tiếu cười đùa, đầu ngón tay chỉ vào một vết sẹo nhỏ trên đó: “Lúc nhỏ bị thủy đậu nên bây giờ để lại sẹo, đến nơi khác học nhìn thấy nó lại nhớ đến anh.”
Trang Hào căng thẳng trong lòng, vội vàng nói: “Em đã hơn hai mươi rồi, đã có người yêu chưa?”
Tôn Nguyên Tiếu lắc đầu: “Không có, chơi trò trẻ con ấy làm gì, tốn tiền.”
Trang Hào cười nói: “Nam tử hán đại trượng phu còn sợ tốn tiền? Thích ai thì nhanh xuống tay, nếu khôn bị người khác cướp mất hối hận không kịp đâu. . . . . .” Trang Hào dừng một chút, còn nói: “Đàn ông bỏ tiền cho phụ nữ tiêu là điều đương nhiên, anh mặc dù trình độ học vấn không cao, nhưng vẫn nhớ rõ câu này, ví dụ như câu bà ngoại nhóc thường nói, gả cho người hán thì mặc đồ người hán ăn cơm, người ta theo nhóc…nhóc phải có trách nhiệm, có tiền nộp lên, tan việc về nhà, không đánh không mắng, như vậy mới yên bình lâu dài được, đúng không?”
Tôn Nguyên Tiếu nhếch miệng cười nói: “Thôi đi, thật cổ lỗ sĩ quá đi, bây giờ là thời đại nào rồi?”
“Dù sao cũng sẽ sống với nhau mấy chục năm, hai người ở chung đàn ông phải khiêng lên một mảnh trời, không phải sao?” Trang Hào vừa chà xát vừa nói.
“Anh.” Tôn Nguyên Tiếu kêu anh.
“Sao vậy?” Trang Hào hỏi.
Tôn Nguyên Tiếu cúi đầu, mỉm cười nói: “Trước kia bà em nói em đi theo anh chỉ biết mỗi đánh nhau, thật ra chỉ có em hiểu anh nhất.”
Trang Hào cười cười: “Thôi đi, nhóc hiểu anh được bao nhiêu?”
Tôn Nguyên Tiếu không phục nói: “Anh không tin à, em hiểu rất rõ về anh mà…anh bề ngoài du côn thế thôi, chứ thất ra rất tốt bụng.”
Trang Hào hé miệng cười: “Cảm ơn nhóc khích lệ.”
“Anh, em muốn hỏi anh một chuyện.” Tôn Nguyên Tiếu lại nói.
Trang Hào ừ một tiếng: “Nói đi.”
“Ca, anh sắp 30 rồi, sao vẫn chưa kết hôn? Em cứ nghĩ phụ nữ theo đuổi anh rất nhiều.” Tôn Nguyên Tiếu được Trang Hào chà xát ngồi lắc lư, tiếp đó lại nói: “Trước kia cháu gái bác cả không phải rất thích anh sao? Tên gì ấy nhỉ. . . . . . Hàn Tĩnh đúng không?”
Trang Hào nói: “Đúng là Hàn Tĩnh, nhưng cô ấy đã lập gia đình rồi.”
“Hả? không phải cô ấy rất thích anh sao?”
Trang Hào cười nói: “Khi đó anh vội đi làm, nào có thời gian yêu đương với cô ấy, con gái người ta sao có thể phí tuổi xuân của mình mà chờ anh được.”
Tôn Nguyên Tiếu bĩu môi: “Đấy là tại cô ấy không có phúc gả cho anh, nếu ai gả cho anh, đảm bảo sẽ rất hạnh phúc”
“Thì ra trong mắt nhóc anh tốt vậy sao?”