
gười ngồi dậy, nhanh chóng lột sạch quần áo, tiếp đó giạng chân ngồi trên người Trang Hào, cúi đầu nói: “Đến đây đi, hôn môi.”
Trang Hào nhắm mắt lại, từ từ chu môi lên chụt.
Hoa Kì hôn chuồn chuồn lướt nước một lần lại một lần, cứ lặp lại giống như chẳng bao giờ ngán, rốt cuộc lúc Trang Hào không thể nhịn được nữa mới ngừng lại.
“!@#$%$@, miệng bị em gặm sưng lên rồi.” Hoa Kì cùng Trang Hào ở nhà nghỉ bên đường chán ngán đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời khỏi, trong thời gian đó đã làm không ít chuyện, tôn chỉ của Hoa Kì là, dù anh có bắn đến không nhận ra nổi đông tây nam bắc nữa em vẫn cứ làm tiếp, trừ khi không cứng nổi, vậy đó là chuyện khác.
Lúc từ nhà nghỉ đi ra, Trang Hào nhìn hết sức bình thường, ngược lại là Hoa Kì, xương sống thắt lưng đùi đều mềm, thậm chí mắt còn hơi có quầng thâm, tay cậu đỡ eo đi theo sau lưng Trang Hào, trong lòng yên lặng đếm ngày hôm qua tới hôm nay tổng cộng làm bao nhiêu lần, đếm xong kinh ngạc kêu một tiếng: “Má ơi, chúng ta tổng cộng làm sáu lần?”
Trang Hào nghe tiếng quay đầu lại, cười nói: “Chỉ có sáu lần sao?”
“Hả? Em tính sai sao?” Hoa Kì bắt đầu tính toán lần nữa, tính hai lần lúc này mới khẳng định nói: “Làm bảy lần, chắc chắn là bảy lần.”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Em đếm làm cái gì?”
Hoa Kì nhe răng: “Để biểu hiện anh dũng mãnh thế nào.”
“!@#$%$@, còn dũng mãnh nữa, nhị đệ của anh đến bây giờ còn đau, em thít quá dùng sức rồi đó.” Trang Hào dừng bước lại chờ Hoa Kì.
“Ai da má ơi, không được, em đau thắt lưng, đau đến đứng thẳng không nổi.”
Trang Hào dở khóc dở cười nói: Em tính trở về Ngũ Hành hay là cùng anh về nhà?”
Hoa Kì suy nghĩ một chút: “Vẫn trở về Ngũ Hành đi, em hơi sợ gặp mẹ anh.”
“Vậy được, em thuê xe trở về đi, anh đến chỗ Quách Tĩnh tìm cậu ta có chút chuyện.” Trang Hào đưa tay bắt taxi ven đường cho Hoa Kì, lúc mở cửa xe nói: “Lên đi, trở về nghỉ ngơi trước, đừng vội làm việc.”
Hoa Kì quyệt miệng lên xe, oán giận nói: “Em sợ Chương Thỉ không để em nghỉ ngơi, y sắp vượt qua Hoàng Thế Nhân rồi.”
“Sẽ không, em nói anh để em nghỉ ngơi, bảo đảm y sẽ đồng ý.” Trang Hào cười ha hả đóng cửa xe, nói: “Trở về đi thôi.”
“Em đi đây.”
“Ừ.”
Xe khởi động, càng đi xa dần, Hoa Kì ngồi ở trong xe nhìn về phía sau, Trang Hào đứng tại chỗ không rời đi giống nhau đang nhìn về phía Hoa Kì cho đến khi ai cũng không thấy được ai.
Hiện giờ trong lòng Hoa Kì vô cùng mỹ mãn, mỹ đến toát ra mật ngọt, mặc dù Trang Hào vẫn chưa nói thích mình, nhưng hành động của anh không khi nào không nói cho Hoa Kì, anh thích mình.
Hoa Kì trở lại Ngũ Hành theo lời Trang Hào dạy nói cho Chương Thỉ, y cũng đồng ý, cứ như vậy nghỉ ngơi một ngày lại bắt đầu khẩn trương bận rộn công việc.
Hoa Kì rất nỗ lực đi công tác, có thể chà xát nhiều mấy tắm vẫn nhiều mấy lần, có lúc một ngày tính lại chà hơn có ba mười người, đợi đến cuối tháng phát tiền lương Hoa Kì ôm tiền đi vào nhà vệ sinh, ngồi ở bên trong đếm từng tờ một, thậm chí được hơn sáu ngàn, điều này làm cho Hoa Kì sướng đến phát rồ rồi, trong lòng tính toán 6000 tệ rốt cuộc nên xài như thế nào.
Hoa Kì không tính giao tiền cho mẹ già, cậu nghĩ , dùng 6000 tệ này mua chút gì đó cho Trang Hào, quần áo? Giày? Hoặc là thuốc lá? Tóm lại thứ muốn mua quá nhiều, nhất thời không nghĩ ra.
Hoa Kì nhét kỹ tiền lương vào trong túi đồng phục làm việc, lúc ra khỏi nhà vệ sinh còn cẩn thận sờ sờ túi, mang theo nụ cười mỹ mãn đi ra ngoài.
“Ơ, Hoa Kì cười gì đấy?”
Hoa Kì sững sờ, Bàng Suất trước mắt mặc áo tay ngắn màu trắng, dưới ống tay áo cánh tay trái mơ hồ lộ ra hình xăm, chói mắt nhất cũng không phải hình xăm như ẩn như hiện của hắn, mà sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út treo trên cổ hắn.
“Nhìn gì đấy?” Bàng Suất giơ tay lên quơ quơ trước mắt Hoa Kì: “Ngu rồi?”
“Anh mới là đồ ngu ấy.” Hoa Kì lấy lại tinh thần chuyện đầu tiên là mắng trở lại.
Bàng Suất xem thường cười, sau đó đưa tay đưa cầm thiệp mời màu đỏ nói: “Đây có tấm thiệp mời, tôi nhờ cậu giúp tôi đưa qua cho Trang Hào.”
Hoa Kì nhìn thiệp mời đỏ chót trong tay hắn, không tình nguyện nói: “Sao anh không tự mình đưa đi?”
“Tôi đâu có rãnh, hôn lễ phải lo biết bao nhiêu thứ.” Bàng Suất nhíu mày cười đùa, lại nói: “Nghe nói hôm nay cậu nhận lương, cho mượn chút đi?”
“Anh nằm mơ giữa ban ngày đi, hôm nay tôi mới vừa nhận được tiền lương anh liền mượn?” Hoa Kì đoạt lấy thiệp mời nói: “Tôi giúp anh đưa là được, nhưng mà anh ấy có đi hay không chưa thể nói trước.”
“Tôi thấy không phải hắn ta không nghĩ đến, là cậu không để cho hắn đi mới phải chứ?” Bàng Suất hỏi ngược lại.
“Haiz, anh nói đúng rồi, tôi thật đúng là không muốn để cho anh ấy đi.” Hoa Kì gấp thiệp mời lại rồi nhét vào trong túi, tiếp tục nói: “Bây giờ anh ấy không giống trước kia, không có tiền đi mừng anh đâu.”
Bàng Suất chậc một tiếng: “Cậu đùa à, làm với Trang Hào mấy lần liền tự coi mình là vợ hắn ta?”
“Anh quản được sao? Đi nha.” Hoa Kì không để ý tới nữa Bàng Suất, sải bước trở về nhà tắm, sau khi đổi quần áo xong mới vội vã ra khỏi Ngũ Hành.
Ngày cưới của Bàng Suất là ngày quốc tế thiếu n