
ng thú với nam, nếu là có hứng thú, Hoa Kì đã sớm bỏ chạy với tôi rồi.”
Trang Hào không vội, ngược lại mỉm cười: “Tự tin là chuyện tốt, quá tự tin là tự đại, dễ không có được còn bị mất, biết không?”
“Ha...... còn bày đặt dùng thành ngữ, anh và tôi đều chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi, giả bộ làm người có văn hoá cái gì.” Bàng Suất nháy mắt với Hoa Kì.
“Không có thời gian cùng cậu kéo cái rắm, đi đây.” Trang Hào ở cửa ra vào mang giày, không đợi ra cửa, Bàng Suất đã la hét nói: “Tôi mua bánh bao, anh cho một chút mặt mũi ăn đã rồi đi.”
Trang Hào liếc nhìn đống bánh bao trên bệ cửa sổ, quay sang nói với Hoa Kì: “Vợ à, anh mang theo túi bánh bao này, vừa đi vừa ăn luôn.”
Một tiếng “vợ” này nhất thời khiến Hoa Kì nở hoa trong lòng, nhiệt tình đi lấy túi bánh bao, vội đưa cho anh: “Trên đường nhớ mua thêm một ly sữa đậu nành uống nhé, ăn không dễ bị nghẹn lắm.”
Trang Hào đưa tay xoa đầu Hoa Kì: “Biết rồi, tối anh sẽ mang thức ăn ngon về cho em.”
“Được rồi.”
“Anh đi đây.” Trang Hào ngoài miệng nói như vậy nhưng lại không chịu đi ngay, đưa mặt ra: “Đến đây đi, như cũ.”
Hoa Kì ngớ ngẩn, hiểu ý Trang Hào liền cong môi hôn một cái lên mặt anh.
Chụt một tiếng, Trang Hào mặt mày hớn hở nói: “Vợ ngoan.”
Hoa Kì híp mắt cười khúc khích, đưa mắt nhìn Trang Hào ra khỏi nhà.
“Tôi nói này Hoa Kì, hai người các cậu bình thường cũng như thế sao?” Bàng Suất ngồi ở trong nhà, cà lơ phất phơ ngậm lấy điếu thuốc, trong miệng trong mắt tràn đầy ý khinh thường cùng ghen tỵ, trong lòng lại có một ngọn lửa thiêu đốt hắn.
Hoa Kì xoay người, nhe răng cười: “Cũng may, không thường xuyên lắm.”
“Cắt” Bàng Suất kéo cái gối ra sau lưng: “Buổi chiều cậu mới đi làm à?”
“Ừ, sao vậy?”
Bàng Suất du côn cười nói: “Anh đây mấy ngày rồi cũng chưa tắm, một lát giúp anh chà sát được không?”
Hoa Kì không có lý do từ chối, chỉ nghĩ coi Bàng Suất như khách hàng bình thường là được, thuận thế đồng ý.
“Oáp...” Bàng Suất ngáp một cái: “Ngày hôm qua mải giằng co với cậu nên bây giờ thấy mệt rồi, thôi anh ngủ thêm một lát đây.”
“Vậy anh ngủ đi, tôi đi giặt quần áo.” Hoa Kì vào nhà đem vớ cùng quần lót tối ngày hôm qua Trang Hào cởi ra bỏ vào chậu, lúc đi ra ngoài, Bàng Suất đột nhiên nói: “Mang vớ của anh đi giặt luôn được không?”
Hoa Kì liếc nhìn cặp vớ màu đen trên chân Bàng Suất, do dự một lát nói: “Vậy anh cởi ra đi.”
Bàng Suất cười đùa nói: “Không trách được Trang Hào lại nguyện ý cùng cậu làm.” Bàng Suất cởi tất ra, ném cái vèo tới: “Đi mấy ngày, hơi thối tí.” (Snoo: ọeeeeeeeeee)
Hoa Kì chán ghét bĩu môi: “Không thể làm không công được, phải tính tiền.”
“Được, anh đây kí sổ trước.”
“Một đôi 20.” Hoa Kì ném vớ của Bàng Suất vào trong chậu.
“Ở ngoài quán giặt nào có đắt như thế.” Bàng Suất nằm ở trên chăn, lắc chân nói: “Nói thật, tôi bắt đầu có chút hâm mộ cuộc sống của hai người rồi đấy.”
Hoa Kì thấy Bàng Suất nhìn mình chằm chằm, ánh mắt thiết tha, cả người run lên, vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Hoa Kì không biết mình đang sợ cái gì, một đường chạy thẳng vào phòng tắm, vừa vào cửa, Cao Quân đột nhiên cởi truồng vọt ra, cả người ướt nhèm nhẹp, nói: “Hoa Kì, mới vừa rồi có anh trai nào đến nhà cậu đúng không?”
“À? A...... Ừ?” Hoa Kì mơ hồ nói.
“Tên kia thật là đẹp trai, cậu và hắn có quan hệ gì à?”
Hoa Kì bất đắc dĩ liếc mắt: “Đại ca, đó là đối tác cũ của Trang Hào, người ta là thẳng, anh nhớ kĩ cho, cẩn thận lại bị đánh đấy.”
Cao Quân quyệt miệng: “Tôi đây chỉ hỏi một chút thôi, làm gì mà ki bo thế.”
“Vậy thì tốt, anh đừng có ý xấu, cũng đừng bảo tôi không cảnh cáo anh trước, tính khí người này còn hung hãn hơn Trang Hào đấy.” Hoa Kì bưng chậu vào phòng tắm, mở vòi nước rồi đứng ngây ngốc ở đấy, nhìn chằm chằm nước chảy, suy nghĩ miên man.
“Ai...... Hoa Kì.” Cao Quân nhỏ giọng kêu Hoa Kì.
Hoa Kì sững sờ, quay đầu sang hỏi: “Sao vậy?”
Cao Quân nhìn chăm chú vào cửa, quệt mồm ý bảo Hoa Kì đi xem.
Hoa Kì hiểu ý, quay đầu nhìn về phía cửa. Bàng Suất từ lúc chăm sóc mẹ ở bệnh viện đến nay, hắn chưa được tắm rửa đàng hoàng. Mỗi ngày tỉnh dậy chỉ đứng bên vòi nước của bệnh viện rửa mặt xúc miệng, may nhờ tóc ngắn nếu không lúc này cũng có thể chiên trứng rồi. Lúc này Bàng Suất đứng ở cửa phòng tắm, trên người mặc mỗi cái quần cộc màu xanh lá cây, miệng ngậm nửa điếu thuốc tàn, cà lơ phất phơ vuốt ve cái bụng của mình.
Hoa Kì không cần quay đầu cũng đã đoán ra hắn ở đằng sau, nhưng thật không thể ngờ được rằng hắn lại mặc ít như thế, thật xem nơi này là nhà của mình. Chỗ này không phải chỉ có đàn ông, còn có mấy cô bác lớn tuổi nữa, nếu bị mọi người nhìn thấy, chắc hù người ta mất.
Hoa Kì bĩu môi, không thèm để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục giặt quần áo.
“Ai nha......” Bàng Suất thấy Hoa Kì không thèm chú ý tới mình, đành giả bộ bàng quang trước mọi vật đi thẳng vào phòng tắm, vặn eo bẻ cổ nói: “Rất lâu rồi tôi không được tắm, chỗ này của hai người thu tiền nước có đắt không?”
Hoa Kì hừ một tiếng: “Không tự biết quan sát à?”
“Không nói làm sao mà biết được? Nếu chẳng may ở đây thu cả phí tắm giặt thì sao?” Bàng Suất cười đù