
tiền lương của
anh, anh đem tiền len lén rơi lại dưới sô pha nhà bọn họ.
Ngày hôm sau, Tô Dần Chính tìm đến anh, sau đó mang tiền trả lại cho anh, bổ sung thêm 5000 tệ lần trước mượn ở chỗ anh.
Tô Dần Chính đối diện với anh kéo khóe miệng một cái: “Thập Nhất, sau này đừng như vậy nữa.”
Hàn Tranh nhìn Tô Dần Chính, tiền cầm trong tay là
anh cố ý rơi vào trong nhà Tô Dần Chính, gương mặt có chút nóng, trong
lòng là xấu hổ.
Anh bởi vì thương tiếc một cô gái, mang tôn nghiêm của huynh đệ mình dẫm nát dưới chân, quả thực là quá hư.
Có ý thức như vậy, đương nhiên phải tỉnh lại bản
thân mình, một đêm kia, Hàn Tranh ở trên người bạn gái tỉnh lại sở tác
sở vi của mình, anh thật là tâm tư không tinh khiết a, thực sự là quá hư a.
Anh hỏi bản thân mình là yêu Chu Thương Thương sao, đáp án anh cho bản thân mình là NO.
Sau lại Hàn Tranh lần thứ hai đối mặt với ý nghĩ
chân thực nhất trong nội tâm mình, vì sao là NO đây, bởi vì chỉ có NO,
anh mới có thể giả như không có chuyện gì tiếp tục tới gần Chu Thương
Thương.
Áp tử có lần nói: “Thập Nhất a, mày rốt cuộc làm
nhân chứng tình yêu của Tô Dần Chính với Chu Thương Thương nhiều năm
như vậy.”
Chính xác, anh là nhân chứng của bọn họ, chỉ là ở trên đường chứng kiến ngược lại mang bản thân thua đi.
Anh chứng kiến mỗi một ngày Chu Thương Thương cùng
chung hoạn nạn với Tô Dần Chính, cũng chứng kiến Chu Thương Thương và Tô Dần Chính ở trên đường phấn đầu làm thế nào càng lúc càng xa.
Hàn Tranh nghĩ mình rất không đạo đức, rõ ràng là
một người đứng xem, lại cứ nhịn không được muốn nhập diễn, hành vi của
anh như vậy, ngày nay có một cái danh từ, kêu là nam tiểu tam.
Tuy rằng Hàn Tranh nghĩ mình có chút không đạo đức, thế nhưng nếu như ở trên mặt đạo đức và Chu Thương Thương làm tuyển
chọn, anh tuyển chọn Chu Thương Thương -
Tô Dần Chính phát tài, tiền nhiều hơn, tâm lớn, có
một số việc lại lệch hướng khỏi quỹ đạo, bao gồm cả tình yêu của hắn và
Chu Thương Thương.
Lạc lối…, tình cảm thay đổi, tiểu tam. . . Mỗi phút mỗi giây trên thế giới này đều có mấy tiết mục như thế phát sinh, thấy
cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là Hàn Tranh nghĩ không ra cũng sẽ phát
sinh trên bản thân Tô Dần Chính.
Chuyện tình cảm, hợp lâu tất phân, anh tuy rằng
nghĩ không ra, nhưng vẫn có thể lý giải, chỉ là cũng không nghĩ tới khi
anh thấy đã tới thời điểm vị “Nam tiểu tam” này có chút hi vọng, Chu
Thương Thương lại cùng Tô Dần Chính kết hôn.
Cô với Tô Dần Chính vẫn tuyển chọn cùng một chỗ.
Lúc Hàn Tranh cầu xin Chu Thương Thương đi với anh, Chu Thương Thương ném cho anh hai câu nói, câu đầu tiên là, “Thập Nhất, đừng làm cho em khó xử.” Một câu khác, “Tô Dần Chính trước đây đối với
em cũng là rất tốt.”
Chu Thương Thương thật cố chấp a, đáng trách là anh so với cô càng cố chấp hơn, anh còn có thể nói cái gì đây.
Sau đó vò đã mẻ lại sứt, anh tìm Tống Thiến, Tống
Thiến với Chu Thương Thương là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng một chút
cũng không giống.
Sau khi cùng Tống Thiến chung một chỗ, Hàn Tranh nghĩ, cứ như vậy đi.
Chỉ là niềm tin của anh mỗi lần thật vất vả mới có
kiên định, chỉ cần nghe được Chu Thương Thương có cái gì không tốt, anh
lập tức luống cuống tay chân, anh không có anh hùng ôm ấp tình cảm,
nhưng cứ muốn ở trong hôn nhân của Chu Thương Thương sắm vai anh hùng
cứu vớt cô.
Có một lần đánh golf, anh đúng dịp gặp gỡ Tô Dần
Chính, anh nhìn nữ minh tinh đứng ở bên người Tô Dần Chính, lửa giận
trong đầu mạnh mẽ bốc lên.
Ai sẽ dự đoán được đây, tình yêu là cái gì? Hôn
nhân là cái gì? Có thể thần thánh giống như thánh kinh, cũng có thể buồn cười như là vở hài kịch, mà châm chọc nhất chính là, lúc bắt đầu tình
yêu ai cũng đều cho rằng thần thánh như thánh kinh, đáng tiếc phần cuối lại phối cái kết cục chó nối đuôi chồn, cho nên thậm chí không có biện
pháp định nghĩa thật xấu cho cái kết cục kia.
Nếu như ngay từ đầu không xong thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại có một bắt đầu tốt đẹp, đại não của nhân loại lại
không biết tiến hành lựa chọn đoạn ngắn để lưu trữ ký ức, hồi ức tốt đẹp phối với kết cục hỏng bét, thật đúng là một chuyện phiền toái.
Nếu như có thể, anh thật hy vọng mang Tô Dần Chính ở trong trí nhớ Chu Thương Thương rút sạch, đàn ông đều là động vật giống đực có lòng tham, Hàn Tranh cũng tham lam, anh chiếm được Chu Thương
Thương, vốn hẳn nên cảm thấy mỹ mãn, thế nhưng anh vẫn muốn càng nhiều
càng nhiều, kỳ thực cũng không nhiều, anh thầm nghĩ muốn Chu Thương
Thương cũng thương anh.
Hoa Câu có lần đặc biệt chua quá xá châm chọc Hàn Tranh một câu: “Mày vị nam tiểu tam này rốt cục chuyển chính a.”
Đúng vậy, chuyển chính rồi, đường tình đằng đẵng,
anh rốt cục dắt được tay Chu Thương Thương, ông trời ưu ái, còn tặng lại cho anh ba cái bánh bao nhỏ.
Thỏa mãn đi, Hàn Tranh.
Sau này anh cần phải cố gắng ở mức lớn nhất làm một người chồng tốt, người cha tốt, tựa như ngày hôn lễ đó, anh nói lời
tuyên thệ kết hôn:
“Tôi Hàn Tranh nguyện cưới Thương Thương làm vợ của tôi, coi cô ấy là người bạn đời người yêu duy nhất trong sinh mệnh c