The Soda Pop
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325155

Bình chọn: 10.00/10/515 lượt.

hắn, tuy rằng trên tư liệu chính thức của Trần Uyển Di ghi thân cao

1m7 Nhưng thật ra cũng chỉ có 1m65, hơn nữa vì để lăn lộn ăn ảnh trong

cái vòng nữ ngôi sao này, nên gầy y như que củi.

Cho nên cái T shirt mùa hè này mặc ở trên người Trần Uyển Di phá lệ

rộng thùng thình, y phục phía dưới không sai biệt lắm dài đến đùi cô ả.

“Đem cái áo này cởi ra!” Tô Dần Chính dừng lại chà lau tóc, ngữ khí

đặc biệt không thể nói rõ là nặng nề, nhưng vẫn làm cho Trần Uyển Di tâm hơi hơi trầm xuống.

“Đừng mà.” Trần Uyển Di cười quyến rũ như tơ, thân mình đưa về hướng

Tô Dần Chính, “Đừng nha, em không muốn tự mình cởi, em muốn anh giúp em

cởi…”

Nói xong, không thuận không theo nhảy lên dính trên người hắn, một

bên dùng thân thể cọ xát hắn, một bên hôn lên cổ Tô Dần Chính, Tô Dần

Chính bóp thắt lưng Trần Uyển Di, đem ả kéo lên trên giường.

Thời điểm chấm dứt, Trần Uyển Di làm tổ trong lòng Tô Dần Chính vẽ

vòng tròn, khi vừa mới làm làm thế nào hắn cũng bắn không ra, tới cuối

cùng vẫn là Trần Uyển Di vội vàng dùng miệng giúp đỡ.

Tô Dần Chính đem người phụ nữ làm tổ trong lòng hắn đẩy ra, tính tình không tốt nói: “Không thấy nóng sao?”

“Không phải chống cảm lạnh sao?” Trần Uyển Di lại dán lên, đặc biệt

xúc động cầm khuôn mặt lạnh băng của Tô Dần Chính: “Đạo diễn Vương tìm

em ký hợp đồng, Dần Chính, em thực vui vẻ, anh đối với em rất tốt.”

“Đúng vậy, tôi đối với vợ của tôi còn không có xài nhiều tiền như

vậy.” Tô Dần Chính đột nhiên nở nụ cười, giơ tay vỗ vỗ mặt Trần Uyển Di, “Tuy nhiên tôi thật khó hiểu, cô diễn trừ bỏ một chiêu chửi người thì

vẫn là bị người chửi, cô cứ như vậy thích bị chửi? Làm sao có thể có

người tiện như cô vậy?”

“Đáng ghét a, anh này.”

Tô Dần Chính đứng lên đi đến tủ rượu trong phòng khách rót một ly

uống, sau đó lại ra ban công đốt điếu thuốc. Mấy năm nay tửu lượng tốt

lắm, hơn nữa thuộc cái loại càng uống càng thanh tỉnh, thanh tỉnh đến

mức có thể cảm thụ mỗi một chỗ tịch liêu cùng vô lực trong thân thể, lúc này đây gió mát đêm hè trống vắng vô biên này theo lầu 28 xuyên vào

ngực hắn, lạnh đến phát đau, như là có tấm bảng quất mạnh vào lồng ngực

hắn.

Tô Dần Chính lại đi vào buồng vệ sinh tắm thêm hai lần, tắm rửa xong

đứng trước gương xem kỹ bản thân, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong

mục nát thối rữa, Tô Dần Chính giống như thấy được bản thân vặn vẹo,

tràn ngập dơ bẩn, linh hồn dần dần mục nát.

——

Cục xây dựng thành phố G mới điều đến một vị phó cục trưởng, vị phó

cục trưởng tuổi trẻ tài tuấn này đẹp đến mê chết một đám nữ nhân viên

công vụ chưa kết hôn, bởi vì Hàn Tranh là người mà bí thư thành phố tự

mình chiếu cố, cho nên mọi người ngoài thán phục bề ngoài xinh đẹp của

anh còn càng thích nghiên cứu quan hệ trong nhà anh, Hàn Tranh là từ Bắc Kinh điều lại đây, lại là người bí thư thành phố chăm sóc, quan hệ như

vậy làm cho mọi người không thể không nghĩ Bắc Kinh có quan lớn nào họ

Hàn hay không.

Hoàng bí thư an bài tiệc đón gió cho Hàn Tranh, ở vịnh phong cảnh thị xã B ăn món ăn thôn dã, Hàn Tranh không phải người thích ăn mấy món

này, cầm đũa bạc gắp mấy miếng, buông xuống sau lại kính Hoàng bí thư

cùng cấp trên Ngụy Thịnh Trường của mình một ly, mấy người đang ngồi ăn

chung thấy Hàn Tranh lại kính rượu, liên tục noi theo.

Hoàng bí thư của thành phố G là người không uống rượu, mỗi khi trên

bàn rượu bao giờ cũng tình ý sâu xa giáo dục nói: “Uống rượu hỏng việc,

tác phong đảng kỷ luật đảng của chúng ta không thể rơi vào trong bình

rượu được.” Nói xong, liền gọi nhân viên phục vụ mang cho ông ta hộp sữa chua.

Cho nên bữa tiệc có Hoàng bí thư, luôn luôn có sữa chua, trong tiệc

mọi người tránh không kính rượu cho ông ấy, Hoàng bí thư cũng vui vẻ

tiếp nhận, mỗi khi có người kính rượu ông ta thì mượn sữa chua trên bàn

nhấp một miếng nhỏ. Ở bữa tiệc đêm nay, Hoàng bí thư đã uống hết hai hộp sữa chua, sắc mặt hồng nhuận, mười phần sôi nổi.

Đồng dạng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sôi nổi còn có Ngụy Thịnh

Trường, Ngụy cục trưởng, ông này tửu lượng điển hình là người Đông Bắc,

cái loại mà càng uống càng hưng phấn, Hàn Tranh thấy Ngụy cục trưởng

đang cười nhìn mình, cười lại đáp lễ một ly.

Hàn Tranh còn chưa được phân xe, sau khi bữa tiệc kết thúc đi nhờ xe Ngụy cục trưởng trở về.

“Tiểu Hàn, cậu nghỉ ở đâu?” Ngụy cục trưởng hỏi anh.

Hàn Tranh: “Kim Long hoa uyển ở phía trước.”

Ngụy cục trưởng: “Kim Long nhà ở không tiện nghi a, mới mua?”

Hàn Tranh nở nụ cười: “Ngụy cục trưởng nói đùa, nhà là mượn của một người bạn ở tạm.”

Ngụy cục trưởng thấy hỏi không ra cái gì, cũng không lại tiếp tục

truy vấn, đối với lái xe phía trước phân phó một câu, gác tay nhắm mắt

nghỉ ngơi.

Toàn bộ thùng xe im lặng xuống dưới, Hàn Tranh quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài của sổ, đèn đường bốn phương tám hướng rực rỡ óng ánh, ngựa xe như nước, nghe nói đây là thành phố ven biển đẹp nhất, uể oải kéo tới,

Hàn Tranh lấy tay đè lên huyệt thái dương, lúc này tài xế ở phía trước

bắt chuyện với anh.

“Hàn phó cục là người Bắc Kinh?”

“Không phải.” Hàn Tranh quay đầu, “Tôi