XtGem Forum catalog
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325123

Bình chọn: 7.00/10/512 lượt.

ra, Tống Thiến tắm xong đoan chính mang một ly trà xanh tiến vào, toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng lấy từ trong tủ quần áo của Hàn Tranh.

Hàn Tranh đứng lên tiếp nhận ly trà trong tay cô: “Làm sao còn chưa ngủ?”

Tống Thiến lắc đầu, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, eo lưng cường tráng làm cho Tống Thiến đỏ cả mặt: “A Tranh, em nhớ anh.”

“Muốn?” Hàn Tranh hỏi, giọng điệu như trước ôn hòa.

Tống Thiến không có trả lời, trực tiếp nhón chân hôn lên cổ Hàn

Tranh, Hàn Tranh hơi chút kéo ra khoảng cách giữa anh và Tống Thiến, sau đó ôm lấy Tống Thiến đi đến phòng cách vách.

Lúc còn rất nhỏ Chu Thương Thương đều cho rằng mình là một người đặc

biệt may mắn, thông minh, xinh đẹp, mạnh mẽ, còn có lớn lên trong một

gia đình hòa thuận vui vẻ có ‘phụ từ mẫu ái’ khiến cho người ta ước ao.

Thiên chi kiêu nữ hàng thật giá thật, cũng là cái loại “Con nhà người ta” này. Nhưng mà may mắn của Chu Thương Thương dừng lại ở mùa hè thứ

15, một màn tai nạn xe cộ đoạt đi sinh mệnh của vợ chồng bí thư kỷ luật

của thành phố B.

Về sau lại phát sinh cái gì đó, cô lại nhiều thêm một người ba, còn

là ba ruột, khi dẫn vào cửa sửa lại họ, từ “Chu” biến thành “Tống”, Chu

Thương Thương cũng thành Tống Thương Thương, Tống gia Tống Quốc Huyền

tuổi đã gần 80 cảm thấy Tống Thương Thương khó đọc, vốn định sửa một

cái, nhưng là bởi vì có bệnh ngớ ngẩn người già nghiêm trọng, không đến

ngày hôm sau việc này đã bị ném ở sau đầu, đừng nói chọn tên khác, có

lần Tống Lâm Sinh mang theo Thương Thương nhìn ông còn hỏi cô tên họ là

gì, nghiễm nhiên đã quên đứa cháu gái ông khăng khăng muốn Tống Lâm Sinh dẫn vào cửa này.

Ở trong mắt người khác, có lẽ cô coi như may mắn, tuy rằng không còn

là con gái của bí thư kỷ luật thành phố B, tuy nhiên lại là con gái của

Tống Lâm Sinh của thành phố S.

Nhưng mà đối với Chu Thương Thương mà nói, năm 15 tuổi ấy, là một màn hài kịch thảm đạm. Cô như thế nào cũng không thể tưởng được mình đang

đi trên đường bình bình thường thường lại đột nhiên chuyển biến thành

như vậy, rõ ràng xoay ngược nhân sinh của cô, đối với màn đảo ngược nhân sinh mà ông trời an bài cho cô này, cô trở tay không kịp.

Tống Lâm Sinh còn có một đứa con gái, gọi là Tống Thiến, so với Chu

Thương Thương nhỏ hơn một tuổi, bộ dạng có chút giống Dương Thừa Lâm,

đúng dịp má phải cũng có một nốt ruồi nổi bật như vậy. Khi đó đúng là

thời điểm bộ phim Đài Loan ‘Lưu tinh hoa viên’ đang nổi đến không thể

nổi hơn, đường lớn ngõ nhỏ tùy ý có thể nghe được “Cùng anh ngắm mưa sao băng, rơi trên địa cầu này…”

Lúc《 Lưu Tinh Hoa Viên 》 mới ra, cũng chính là mấy tháng trước khi vợ chồng Chu Trường An gặp tai nạn xe cộ qua đời, Chu Thương Thương còn

đang một bên chuẩn bị thi trung khảo, một bên canh xem《 Lưu Tinh Hoa

Viên 》,chưa được vài ngày đã bị cấm chiếu , lúc bác Vương của cục phát

thanh truyền hình lúc đến nhà cô ăn cơm, cô còn tính toán cầu xin bác

Vương đừng cấm chiếu bộ phim này, phu nhân Trương Lâm đi tới mắng cô càn quấy, Chu Thương Thương ủy khuất trông ngóng về phía Chu Trường An,

“Đồng chí Trường An cũng thích xem mà.”

“Không có.” Chu Trường An nhanh chân lắc đầu, “Tuyệt đối không có.”

“Thực không có?” Chu Thương Thương híp đôi mắt, cười giống như con hồ ly, “Ba rõ ràng còn nói Đằng Đường Tĩnh rất đẹp.”

Chu Trường An cầu xin tha thứ nhìn về phía vợ mình: “Anh có nói,

nhưng mà mặt sau anh còn nói thêm một câu, vẫn là đồng chí Trương Lâm

xinh đẹp hơn.”



Sau lại đi tới Tống gia ở thành phố S, Tống Thiến tiêu tiền mua CD《

Lưu Tinh Hoa Viên 》, Chu Thương Thương ngồi ở bên cạnh cùng cô ấy xem

vài lần, xem xem nước mắt liền chứa đầy vành mắt, nước mắt lưng tròng

nhìn nữ nhân vật chính trên màn hình, khuôn mặt tròn tròn càng thêm mơ

hồ không rõ.

Mùa hè năm ấy, Chu Thương Thương có một đặc điểm rõ ràng, đôi mắt

vĩnh viễn đều sưng phù, vốn là một đôi mắt rất xinh đẹp khóc thành suýt

mở không ra được. Chu Thương Thương hốc mắt sâu, mày rậm mắt to. Bởi vì

Chu Trường An cùng Trương Lâm đều là mắt xếch dài nhỏ, có một thời gian

cô không rõ đôi mắt này giống ai, sau lại thấy Tống Lâm Sinh mới hiểu

được.

Chu Thương Thương tiểu học sơ trung đều ở thành phố B học, trung khảo bởi vì ba mẹ qua đời không tham gia, đi theo Tống Lâm Sinh tới thành

phố S sẽ ở thành phố S đến trường, cho dù cô chưa từng tham gia thi

trung khảo, nhưng mà Tống gia vẫn đem cô quăng vào trường trung học tốt

nhất ở thành phố S, S nhất trung.

Trước khi nhập học S nhất trung phải tham gia huấn luyện quân sự, lúc nhận được lịch huấn luyện, Tống Lâm Sinh còn đặc biệt tử tế lên lầu hỏi ý kiến cô: “Nếu không muốn tham gia huấn luyện quân sự, nán lại trong

nhà cũng được, khai giảng thì trực tiếp đến trường học.”

Chu Thương Thương không chút do dự lựa chọn huấn luyện.

“Có cái gì cần, có thể nói với dì Thẩm Băng.” Tống Lâm Sinh nhìn cô, không nói thêm nữa, xuống lầu.

Thẩm Băng là người vợ đương nhiệm của Tống Lâm Sinh, mẹ Tống Thiến,

xinh đẹp dịu dàng, đối với cô vĩnh viễn là nhỏ nhẹ mềm giọng, người

không biết tình huống, nhất định cho rằng cô