
Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ khinh bỉ ta, trước mắt ta có người tay nắm tay với người có duyên kiếp trước, có người lại gào khóc thất thanh.
Mà ta chỉ là một tảng đá bên bờ Vong Xuyên, không buồn khổ, không vui mừng.
Ta thản nhiên ở bên cạnh bờ Vong Xuyên ngàn năm, cuối cùng hóa thành tinh linh.
Vạn vật sinh linh, đều phải trải qua lịch kiếp. Còn ta lại yên ổn sống qua trăm năm sau, cho tới khi gặp…
Tình kiếp.
Một lão đạo râu bạc trắng đi ngang qua Vong Xuyên xem tướng giúp ta. Lão rung đùi đắc ý đoán trước kiếp số của ta. Ta lại cho rằng lão nói dối.
Chân thân của ta là đá Tam Sinh, ta là linh hồn của tảng đá, là trái tim của tảng đá. Âm khí ngàn năm không tiêu tan bên bờ Vong Xuyên càng hun đúc lòng dạ ta thêm cứng rắn.
Khi đó, ta nghĩ là như vậy. Nhưng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.<>
Một buổi chiều u ám ở Minh giới, ta theo thói quen tản bộ bên bờ Vong Xuyên từ ngàn năm qua chưa từng thay đổi, lúc trở về, ta ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong lúc lơ đãng, cảm giác như ánh mặt trời của Nhân giới phá tan tầng sương mù, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên con đường Hoàng Tuyền trải đầy hoa Bỉ Ngạn [1'>.
Nam tử kia nhanh nhẹn đi tới.
Bỗng nhiên ta nhớ lại, nhiều năm trước đây, có một nữ tử phàm nhân đi ngang qua người ta có thì thầm một câu: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma [2'> .”
Cả ngàn năm trôi qua, đây là lần đầu tiên trái tim đá nhỏ bé của ta rung động.
Hắn chậm rãi đến gần, đương nhiên không phải tới tìm ta, đơn giản vì sau lưng ta chính là cầu Nại Hà đi sang Minh giới. Ta cảm thấy thật vất vả mới gặp được một người như vậy, phải nắm chắc cơ hội khi gặp một người tuyệt vời như hắn.
Ta tiến tới, nhỏ giọng gọi: “Công tử.” Ta muốn hành lễ với hắn giống như các tiểu thư phàm nhân có lễ giáo trong sách. Nhưng mà ở trong đó chỉ viết là nhẹ nhàng chào hỏi mà thôi, cũng không nói rõ cho ta biết phải có động tác và tư thế như thế nào.
Ta suy nghĩ một chút, lại bắt chước dáng vẻ lũ u hồn suốt ngày khóc lóc kêu gào trước mặt Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “phịch” xuống, mạnh mẽ dập đầu ba cái trước mặt hắn, “Công tử, xin hỏi quý danh của huynh là gì?”
Đám tiểu quỷ xung quanh hít sâu hai ngụm khí lạnh, còn hắn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt kinh ngạc, trong chốc lát không trả lời được câu hỏi của ta.
Đối nhân xử thế phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường [3'> rất hay nói câu “Có thành ý thì mới làm tốt công việc.” Cho nên, lần nào bọn họ cũng có thể dắt linh hồn ngoan ngoãn trở về.
Ta không thấy hắn trả lời, suy nghĩ một lúc, có lẽ dập đầu không có tiếng vang, chưa bộc lộ đủ thành ý, vì thế vừa quỳ vừa lê về phía trước ba bước, cũng không tiếc dùng sức, dập đầu ba cái thật mạnh.
Dường như ba cái dập đầu của ta tạo ra ba dư chấn [4'> lớn. Khiến đám tiểu quỷ xung quanh vội vàng hút không khí. Chắc đã sợ mất hồn.
Ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầm đìa máu tươi nhìn hắn: "Quý danh của công tử?"
Có lẽ vẻ mặt đau thương đầy máu này của ta khiến hắn giật mình, hắn <>
vẫn im lặng.
Ta vội vàng lau mặt, lòng bàn tay đều ươn ướt. Ta không biết vì sao mình lại để chảy nhiều máu đến thế, cũng hiểu được vì sao hắn lại đờ đẫn như vậy.<>
Ta hoảng sợ, luống cuống tay chân lau mặt, kết quả biến toàn thân mình bê bết máu.
Ta ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn hắn.
Trong đôi mắt đẹp của hắn có bóng dáng ta, rồi đột nhiên lấp lánh ý cười.
Mặc dù không hiểu hắn vui vẻ điều gì, nhưng thấy hắn vui vẻ, ta cũng thể hiện tình hữu hảo bằng cách khoe ra hàm răng trắng bóc. Không ngờ ta càng cười, máu lại càng chảy đầm đìa thấm đầy người.
Tiểu quỷ Giáp bên cạnh không khỏi lo lắng, kéo sát ta vào bên người gã, ta cũng không chịu đứng dậy. Gã thở gấp, nhỏ giọng nói: “Bà cô Tam Sinh của ta ơi! Người bày ra cái bộ mặt lệ quỷ này là muốn dọa ai? Người có biết đó là ai không?”
Ta là linh vật ở Minh giới, pháp lực không quá cao thâm, nhưng cũng là người có vai vế, đám tiểu quỷ đều cung kính với ta, kiểu nói chuyện như vậy vô cùng hiếm thấy, ta nhíu mày, không hiểu hỏi lại, “Đương nhiên ta không biết hắn là ai, không phải ta đang hỏi đấy sao?”
Dáng vẻ tiểu quỷ Ất như hận không thể chết ngay tại chỗ, “Bà cô ơi! Đây là thiên thượng…” Gã còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói trầm nhẹ cắt ngang…
“Tên ta là Mạch Khê!”
Hắn vươn tay, ta cũng tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay hắn, hắn lật tay, giữ chặt cổ tay ta.<>
Cổ tay là mệnh môn [5'> của ta, hiện giờ hắn chỉ hơi dùng lực một chút, ta sẽ chết vô cùng khó coi. Sắc mặt tiểu quỷ Ất đã tái lại càng thêm tái, Giáp vội cầu xin: “Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời sống bên bờ Vong Xuyên, Minh phủ là nơi tầm thường, cô nương không hiểu quy củ lễ tiết nơi đây, xin đại nhân lượng thứ.”
“Tam Sinh ư? Cái tên kỳ lạ nhưng cũng rất có ý nghĩa.”
Ta vẫn nhìn hắn, trong lòng cũng không sợ hãi, bởi vì trong mắt hắn không có sát khí.
Hắn cẩn thận quan sát ta một lượt, buông cổ tay rồi kéo ta lại gần: “Tảng đá ở Minh giới có thể hóa thành tinh linh, đúng là một chuyện lạ. Ngươ