Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322795

Bình chọn: 7.00/10/279 lượt.

h thương. Trong sổ mệnh cách của Ti Mệnh Tinh Quân vốn viết là, Mạch Khê Thần Quân và nữ nhi của Đại tướng quân Thi Sảnh Sảnh thương yêu lẫn nhau, nhưng lại bị ngăn cách, cả đời cách biệt, là nỗi khổ xa người mình thương. Nhưng mệnh cách của hắn lại bị sự xuất hiện của ngươi phá tan, số hắn lẽ ra phải chịu khổ cả đời, nhưng vì gặp ngươi, ở gần ngươi nhiều năm, nảy sinh tình cảm. Ngươi muốn thay hắn chắn kiếp, lấy cái chết giúp đường quan trường của hắn rộng mở. Cả đời hắn nhớ thương ngươi, cũng là nỗi khổ xa người mình thương. Ngươi chó ngáp phải ruồi, coi như hoàn thành kiếp số của hắn.”

Diêm Vương ngừng lại một chút, giận dữ nói, “Ngươi không đứng ở trước thế kính nhìn dáng vẻ Mạch Khê ở Nhân giới, chẹp chẹp, vốn là một người hiền hòa như thế, chỉ vì ngươi, lại tàn nhẫn ép hoàng đế tru di cửu tộc [17'> nhà Đại tướng quân. Không ngờ hắn lại tình thâm nghĩa nặng với ngươi, cả đời không lập gia thất. Sau khi trở lại Minh giới, nhớ lại những chuyện trước kia, theo lý mà nói, hắn là Thần Quân Thiên giới, là người thanh tâm quả dục [18'>, lẽ ra không nên cố tình qua lại. Nhưng hắn vẫn đối xử với ngươi như trước đây, à,… Có thể thấy được là vẫn chưa dứt tình. Bây giờ Thần Quân nhốt ngươi ở phủ năm mươi năm, đơn giản là muốn sửa đổi thời gian ngươi tới Nhân giới với hắn. Hắn không muốn ngươi lại biến thành kiếp số của hắn.”

Diêm Vương nói: “Hắn đang bảo vệ ngươi đấy.”

Ta nghe xong, giật mình.

“Đám thần tiên Thiên giới đều coi thường người Minh giới chúng ta, Tam Sinh, ngươi cố gắng lên, quyến rũ Mạch Khê Thần Quân thành công, Minh phủ chúng ta… ha ha ha ha, ngươi hiểu chứ?”

Tiếng cười điên cuồng của Diêm Vương ở bên tai ta mà sao lại xa xôi đến vậy, trong đầu ta chỉ còn lại một câu nói: “Hắn đang bảo vệ ngươi đấy.”

Chú thích:

[15'>: Thiên nhân chi tư: có tư thế của người nhà trời.

[16'>: Nguyên văn: Ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc, được nhắc tới trong Đạo Phật.

[17'>: Tru di cửu tộc: chém cả chín họ.

[18'>: Thanh tâm quả dục: ngăn ham muốn, tâm trong sáng.

Ta cũng không biết rằng chờ đợi năm mươi năm lại “gian nan” như vậy.
Sau khi kết thúc thời hạn thi hành án, ta chào tạm biệt Diêm Vương rồi đi đầu thai.

Ta nghĩ, cả đời này không đi tìm Mạch Khê, chẳng may sau khi hắn luân hồi về Địa phủ, lại cho ta một cái ấn chờ năm mươi năm nữa thì làm thế nào.


Ta sẽ làm theo lời hắn, chờ tới lúc hắn già rồi sẽ đi quyến rũ hắn, nghe nói nam nhân vào độ tuổi này mới dễ dàng lạc lối, có sự nghiệp, có gia đình, cái gì muốn hưởng thụ cũng đã hưởng thụ qua, cả đời chỉ còn thiếu một chút kích thích.

Ta sẽ nhẹ nhàng kích thích hắn, chuyện quyến rũ vân vân gì đó chỉ là chuyện nhỏ.

Ta nghĩ dễ dàng như thế, nhưng mọi chuyện lại có chút ngoài ý muốn .

Ngây người ở Minh giới suốt một trăm năm qua, âm khí trên người ta so với lần đầu tiên ta tới Nhân giới cũng không nhẹ hơn bao nhiêu, hơn nữa ta vừa mới ra ngoài, âm khí vẫn còn tươi mới, chỉ chốc lát sau, giống như thịt thối hấp dẫn ruồi bọ, ta bị một đám tiểu đạo sĩ bao vây.

Đám đạo sĩ đúng là thích trừ ma vệ đạo, đạo pháp tăng theo tuổi tác, tuổi tác của cả đám tiểu đạo sĩ này cộng lại rồi nhân thêm mười cũng không kém tuổi ta là bao. Vẻ mặt của bọn họ đều điềm tĩnh chín chắn, xem ra đạo pháp rất cao thâm…

Ta không quen ứng phó với mấy đứa nhỏ có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, đành bắt chước giọng Diêm Vương hù dọa bọn chúng:


“Mấy thằng nhóc này cút ngay, nếu không ta sẽ hầm các ngươi lên ăn!”

“Yêu nghiệt to gan, dám khẩu xuất cuồng ngôn [19'>!” Thằng nhóc cầm đầu chĩa kiếm về phía ta, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi!”

Ta nhíu mày nhìn nó, tuổi còn nhỏ mà sát khí lại nặng như vậy, rõ ràng không được dạy dỗ tốt.

Ta lắc đầu thở dài thầm oán trách sư phụ nó, đang muốn xoay người thoát thân, đột nhiên từ xa truyền tới giọng nói nữ tử thét lên: “Trường Võ, mau lui ra!” Người nọ mặc y phục màu trắng, dải lụa tung bay nhanh nhẹn lướt tới, giống như tiên nữ giáng trần.

Ta thầm tán thưởng, không ngờ giữa trần thế lại có một nữ tử thoát tục như vậy. Còn chưa hết ngưỡng mộ, nàng ta đã lôi một dải lụa trắng từ trong ra, thuận theo gió phóng tới, bao bọc xung quanh ta.

Ta giãy dụa, nhưng phát hiện ra chất lượng dải lụa này tốt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

Bọn trẻ xung quanh quỳ xuống trước mặt nàng ta nói nói: "Sư tổ."




Sư tổ...

Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, bảo bọn trẻ đứng dậy, tiến lại gần quan sát ta: "Hóa ra lại là một yêu vật xinh đẹp."

Ta cười: "Ngươi cũng là một đạo cô (nữ đạo sĩ) xinh đẹp."

Nàng lạnh lùng nhếch môi: “Mặc dù ta không nhìn ra chân thân của ngươi, nhưng bị Phược Hồn ti của ta trói, ngươi có là thần tiên đến đâu cũng không trốn thoát được.”

Ta âm thầm đánh giá dải lụa, cảm thấy, ta không phải thần tiên, mà thứ này trói người rất chặt, nhưng nếu cược một lần, thì thứ này cũng không trói được ta. Cô nương này cũng không hiểu biết lắm.

“Dẫn nàng ta về núi Lưu Ba, để Tiên tôn xử trí.” Nàng nói như vậy với lũ trẻ. “Mặc dù yêu vật này đã bị ta trói chặt, nhưng ta khô


Insane