Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323024

Bình chọn: 8.5.00/10/302 lượt.

iên lại bắn thẳng về phía Mạch Khê. Ta sợ hãi, đang muốn ra tay, đã thấy Mạch Khê không tránh không né giương cung lắp tên, trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi tên của Mạch Khê đã bổ đôi mũi tên của đối phương, chỉ nghe thấy trên tường thành có tiếng hét vang lên, một gã cung thủ ngã từ trên tường thành xuống đất.

Mọi người hoảng sợ. Ngay cả ta cũng thấy kinh ngạc, không ngờ khả năng bắn cung của Mạch Khê lại chuẩn xác như vậy.

“Đừng!” Một giọng nữ sắc nhọn vang lên phía sau quân đội, một nữ tử thất thểu chạy tới bên người Mạch Khê, “Đừng! Mạch Khê, đừng như vậy! Dù gì ông ấy cũng là sư phụ có công ơn dưỡng dục huynh! Mạch Khê…”

A Nhu đột ngột xuất hiện khiến chiến mã của Mạch Khê kinh ngạc, con ngựa nổi giận, giơ thẳng chân trước, muốn dùng móng chân đạp ngã A Nhu. Mạch Khê giữ chặt dây cương, nhưng con ngựa giống như nổi điên, không thể nào kéo lại được.


Chỉ có ta nhìn thấy, có kẻ bắn ám khí vào con ngựa của Mạch Khê, bọn chúng muốn cho mọi người tận mắt nhìn thấy hắn đạp chết A Nhu, khiến ác danh thất đức đè nặng lên vai hắn.

Trong lòng ta ngập tràn lửa giận, Mạch Khê của ta không thể có được ngôi vị hoàng đế cũng không sao, nhưng không thể để cho các ngươi bắt nạt hắn như thế!

Phất ống tay áo, âm khí bay ra đánh thẳng vào người A Nhu, đẩy nàng ra xa mấy trượng. Ta hiện thân, dừng ở trước mặt con ngựa, lòng bàn tay ngưng khí, bắn bật ám khí trên người con ngựa ra, bay thẳng về chỗ cũ. Có tiếng thét lớn vang lên, một gã lính ngã xuống, ngất xỉu.


Ta đột nhiên xuất hiện khiến mọi người kinh hoàng, kêu to yêu quái, liên tục lui dần ra xa. Quây xung quanh ta và Mạch Khê.

Mạch Khê xoay người xuống ngựa, gắt gao giữ tay ta, mặt mày cau lại tràn đầy tức giận, vội vàng viết vào trong lòng bàn tay ta hai chữ “Về đi.”


“Bên cạnh chàng chính là nơi ta nên ở, chàng muốn ta về đâu bây giờ?”

Ta hỏi lại, Mạch Khê ngẩn người không nói gì.

Ta không hiểu tia sáng lưu chuyển trong mắt hắn, đột nhiên nghĩ đến, ta muốn cùng hắn ở bên nhau cả đời, nhưng hắn có nghĩ như vậy không? Sau này hắn có tiếc nuối ngôi vị hoàng đế, có trách ta… Trong lòng ta thấy không thoải mái, xoay người hỏi: “Mạch Khê, nếu ta có thể giúp chàng đoạt được ngôi vị hoàng đế, nhưng từ nay về sau sẽ không có Tam Sinh. Dùng Tam Sinh đổi lấy ngôi vị hoàng đế, chàng có đổi hay không?”

Hắn nhìn ta chằm chằm, sắc mặt càng trở nên khó hiểu.

Đúng vào lúc này, Bạch Tề lên tiếng: “Tam Sinh cô nương, cô nương nuôi nấng dạy dỗ Mạch Khê lớn lên, như tỷ, như mẹ, nhưng hắn lại nảy sinh tâm tư xấu xa với cô nương, hiện giờ cô nương vẫn còn muốn cứu hắn sao?”


Bốn phía đều là những tiếng xì xào bàn tán, Mạch Khê xiết chặt tay ta, không giận dữ, ngược lại còn tỉnh táo, nhìn Bạch Tề, trong mắt tràn đầy sát khí khiến ta cũng không khỏi rùng mình.

Ta vỗ tay hắn như muốn trấn an, nở nụ cười, cũng biết vì sao Bạch Tề phải cứu ta giúp Mạch Khê. Hắn muốn ta trở thành quân cờ áp chế Mạch Khê. Muốn Mạch Khê thân bại danh liệt hoàn toàn.

“Bạch Cửu, gần đây ta thường suy nghĩ, nếu lúc trước không phải vì tấm lòng lương thiện của Mạch Khê, ta sẽ không cứu ngươi, thì đến ngày hôm nay, chúng ta có như thế này hay không?”

Sắc mặt Bạch Tề hơi đổi, Mạch Khê cúi mắt.

Ta nói, “Nhưng thời gian không thể quay trở lại, ta và Mạch Khê vẫn cứu ngươi, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Từ trước tới nay ta không ưa ngươi, cũng có linh cảm vài phần về tương lai. Ngươi nói Mạch Khê lấy oán trả ơn, nhưng theo ý ta, ngươi mới chính là kẻ bất nhân bất nghĩa! Ngươi mang Mạch Khê đi, dạy võ công cho hắn, lại sai hắn thay ngươi ra chiến trường, ngươi chỉ là một thủ lĩnh trên danh nghĩa, đứa bé ấy bán mạng vì ngươi, khi hắn giúp ngươi dọn dẹp xong thành trì, ngươi lại nói hắn ám sát ngươi vì muốn đoạt ngôi vị hoàng đế.”


"Bạch Cửu, ngươi ỷ vào Mạch Khê không thể nói, nên ngươi có thể tùy tiện nói dối sao?”

"Hừ! Yêu nữ, chớ có ngậm máu phun người!" Ống tay áo của hắn vung lên, tên bay đến vùn vụt, Mạch Khê vươn tay kéo ta ra phía sau lưng hắn.


Ta hừ lạnh một tiếng: “Ta ngậm máu phun người còn hơn ngươi phun phân vào mặt người khác.” Âm khí trong lòng bàn tay hất lên không trung, toàn bộ tên bay tới đều bị thổi bay.

Ta còn đang muốn mắng tiếp, chợt thấy phía sau có cái gì đó đột nhiên bay lại đây, ta xem thường, tùy tay vỗ, không ngờ thứ đó lại nổ tung.


Thấy hoa mắt, ta cảm thấy không ổn, theo bản năng cầm tay Mạch Khê muốn bảo hộ hắn trong lòng, trong lúc bối rối lại không thể kéo Mạch Khê. Lát sau trước mắt như tối sầm, ta chỉ cảm thấy một thân thể nặng nề ngã xuống trên người ta.

Tiếng nổ bất ngờ ấy khiến tai ta đau nhức. Có một chất lỏng ấm áp chảy theo hai má ta xuống, ta liếm liếm khóe miệng, ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Ý thức được đây là cái gì, ta run rẩy cố gắng đứng dậy.

"Mạch Khê."

Không có người trả lời ta. Kiếp này, cho tới bây giờ hắn chưa từng trả lời ta.

Chờ đến khi tiếng ồn dần dần biến mất, cơ thể đè nặng ta vẫn không hề nhúc nhích. Ta run rẩy vươn tay, đi ra khỏi thân thể kia, khi nhìn