
đổi nhành hoa chàng đã hái cho ta.”
Ngón tay hắn co lại, nắm tay ta trong lòng bàn tay. Xiết chặt đến mức ta cảm thấy đau.
“Mạch Khê, đàn cho ta một khúc đi, trước kia ta rất thích nghe chàng đánh đàn.” Ta cười, “Ta muốn nghe khúc nhạc nào hùng tráng một chút.”
Mạch Khê gật gật đầu, đầu ngón tay hắn lướt qua dây đàn, tiếng nhạc trầm bổng réo rắt vang lên, mang theo sát khí nơi sa trường, khí phách nhất thống thiên hạ, chất chứa cảm xúc cô đơn của người anh hùng, âm vang tấu lên.
Càng gần đến cuối khúc nhạc, giai điệu phát ra càng hùng hồn, gần như tang thương. Hoặc giống như đang phát tiết cảm xúc, âm điệu dồn dập nhanh chóng.
Khi âm điệu cuối cùng lọt vào bên tai, đột nhiên ta nói: “Mạch Khê, muốn ngôi vị hoàng đế sao?”
Tay hắn dừng ở trên dây đàn, dư âm chưa kết thúc cũng ngừng lại.
Hắn không nhìn ta, chỉ nhìn chằm chằm vào dây đàn, gật gật đầu.
Ta cười nói: “Vậy đi đoạt đi. Ta đi cùng chàng.” Ta đặt hoa mai trên dây đàn, hai tay giữ chặt tay phải hắn, nhẹ giọng nói: “Lần này, ta nhất định sẽ không rời xa chàng.” Cả người hắn chấn động, lại chậm rãi mềm xuống. Im lặng.
Sau đêm đó, Mạch Khê càng thêm bận rộn.
Ngày tấn công hoàng thành, trước khi ra chiến trường, đứng trước đại quân đang chuẩn bị xuất phát, Mạch Khê mặc áo giáp đột nhiên xoay người xuống ngựa, trước mặt mọi người, ôm chặt ta một cái. Cái ôm cứng rắn ấy khiến ta cảm thấy không thoải mái, nhưng ta cũng không đẩy hắn ra, coi như hắn đang làm nũng chốc lát trên người ta như mỗi lần xa nhau.
Ta vỗ vỗ bờ vai hắn: "Yên tâm đi."<>
Nhưng ta không thể để hắn một mình trên chiến trường, nếu ta đoán đúng, thì thứ “muốn mà không được” trong kiếp này của Mạch Khê, có lẽ đó chính là ngôi vị hoàng đế. Nếu ý trời không cho hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, thì ít nhất ta cũng có thể giúp hắn tiếp tục kiên cường sống sót sau thất bại. Sau đó, tìm một nơi yên tĩnh, hai người chúng ta an ổn sống hết cả đời này.
Cuối cùng sau khi hắn lịch kiếp xong ba kiếp, lời hứa ba kiếp với ta cũng đã chấm dứt, từ nay về sau đường ai nấy đi. Hắn tiếp tục làm thần tiên cao cao tại thượng như trước, ta tiếp tục làm lão linh vật bất tử ở Minh giới.
Đúng là một sự sắp xếp hoàn mỹ.
Đợi khi bóng dáng Mạch Khê biến mất trong tầm mắt, ta niệm một cái quyết, ẩn thân, đi theo quân đội.
Cuối cùng cuộc chiến đã xảy ra, hoàng đế không thể cứu vãn tình hình, hiện giờ binh lính thủ thành chủ yếu là dựa vào địa hình hiểm trở, việc công thành diễn ra vô cùng thuận lợi, vừa qua buổi trưa, Mạch Khê đã dẫn quân đánh vào trong thành, đi thẳng vào trong hoàng cung.
Ta lại cảm thấy sự việc thuận lợi quá mức ấy rất kỳ lạ. Dường như khẳng định suy nghĩ của ta, ngay khi Mạch Khê đến bên ngoài hoàng cung, một bóng người màu trắng đứng một mình trên tường thành, đứng ở trên cao nhìn xuống Mạch Khê và đội quân của hắn.
Bạch Tề.
Hiện giờ hắn đã bốn, năm mươi tuổi, một người thường ở độ tuổi ấy có thể nhảy cao như vậy cũng không phải dễ dàng gì.
Hắn phất ống tay áo, trên tường thành xuất hiện rất nhiều cung thủ, chỉ thẳng về phía Mạch Khê.
Đám lính ngạc nhiên ồ lên. Đương nhiên là ngạc nhiên, Bạch Tề là thủ lĩnh của phản quân, mà Mạch Khê là tướng quân dẫn dẫn quân đội tấn công vô số thành trì, chuẩn bị đem quân đánh vào hoàng cung thì hai người lại xảy ra mâu thuẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một nam tử đứng phía sau Bạch Tề cao giọng nói: “Bạo quân đã bị chém đầu! Chúng tướng sĩ, chúng ta đã giành được thiên hạ về tay!” <>
Sau một khắc im lặng, hơn mười vạn tướng sĩ reo hò bộc lộ niềm vui sướng.
Ánh mắt ta chỉ dừng lại bên bóng người trên lưng ngựa kia, Bạch Tề chém hoàng đế trước hắn, đã khiến trong lòng mọi người công nhận Bạch Tề là hoàng đế tân triều. Bây giờ, ta cũng đã hiểu ra, vì sao khi Mạch Khê vẫn còn ở ngoài tiền tuyến tác chiến, Bạch Tề lại đi vào kinh thành, chính là vì giờ khắc ngày hôm nay.
Bạch Tề chờ bọn lính dần dần an tĩnh trở lại, nói: “Sông núi nhiều mỹ nữ, người muốn ngôi vị hoàng đế này quá nhiều, nhưng ta chưa từng ngờ được, ngươi lại muốn có được ngôi vị hoàng đế để làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
Nội lực Bạch Tề hùng hậu, tuy giọng không lớn nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng. Tiếng trách mắng như xé gió kia khiến mọi người yên tĩnh trở lại.
“Đồ đệ Mạch Khê của ta, ta thu ngươi làm độ đệ khi ngươi mới tám tuổi, đến nay đã hai mươi năm, sở học cả đời truyền thụ lại hết cho ngươi, nhưng ngươi vì ngôi vị hoàng đế này mà nhiều lần phái người ám sát ta. Thật sự khiến trái tim vi sư băng giá. Hôm nay đã diệt trừ được bạo quân, lúc này để thanh lọc thiên hạ, ta sẽ trừng phạt kẻ bất hiếu bất trung, đồ đệ vô đức vô hiếu.”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, ta chỉ có thể thở dài. Tuy rằng xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng bóng dáng một người một ngựa kia lại khiến ta cảm giác vô cùng cô tịch.
Hắn không nói được, dù có oan khuất cũng không thể rửa sạch nỗi oan cho chính mình.
Lúc này, không biết mũi tên từ gã lính nào trên tường thành đột nh