pacman, rainbows, and roller s
Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323453

Bình chọn: 8.00/10/345 lượt.

, có lẽ muốn đánh một trận phân định thắng bại, Mạch Khê đã dồn toàn lực công thành.




Ta tìm bóng dáng Mạch Khê trên chiến trường hỗn loạn. Hắn không nói được, ở trên chiến trường sẽ ra lệnh thế nào?

Đang lúc ta lo lắng, thì một tiếng nói từ rất nhỏ truyền vang ra xa, ban đầu chỉ có mấy người nói, về sau là mười mấy người, mấy trăm người, mấy ngàn người, cuối cùng tất cả binh lính phản quân đều đồng loạt hò reo: “Đã trảm đầu Vinh thành chủ!”

Tiếng động lớn rầm rĩ chiến trường nhất thời im lặng, ánh mắt mọi người đều hướng về một phía, ta cũng nhìn về phía đó.

Gió núi nổi lên, trên đỉnh Vinh Sơn, gió thổi bông hoa lướt qua tai ta, chậm rãi bay về phía chiến trường. Lả tả phiêu bay tới bên cạnh người đó. Hắn cầm một cái đầu ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa. Vì cách quá xa, ta không nhìn rõ vẻ mặt hắn. Chỉ thấy dường như hàn kiếm trong tay hắn như mặt gương phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh khiến mắt ta chua xót.

Mạch Khê.

Không ngờ lần từ biệt này kéo dài tới hai mươi năm. Chàng đã là một tướng quân dũng mạnh ngạo nghễ trên vạn người.

Rời chàng lâu như vậy, chàng có trách ta không?

Bỗng nhiên, qua khóe mắt ta thấy có một ánh sáng nhạt chợt lóe, một mũi tên nhọn xuyên qua không khí phóng tới, thẳng tắp bay về phía Mạch Khê. Ta hoảng hốt, vận âm khí đuổi theo, khi mũi tên gần như cắm vào ngực Mạch Khê, lập tức bị âm khí của ta chặt đứt. Nhưng mũi tên vẫn không thu lại kịp, bị âm khí đánh trật quỹ đạo ban đầu, sượt qua mặt Mạch Khê, đâm xuống phần đất phía sau lưng hắn.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, ta lo lắng không biết hắn có bị thương hay không. Hắn cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía ta. Ta biết, khoảng cách xa như thế, hắn không nhìn thấy rõ ta. Nhưng ta vẫn có cảm giác kỳ lạ rằng, hắn nhìn thấy ta rất rõ ràng, biết ta chính là Tam Sinh.

Binh lính thấy thế, lập tức ùa lên chắn xung quanh Mạch Khê. Càng khiến ta không thể nhìn rõ Mạch Khê, trong lòng càng sốt ruột. Bỗng nhiên những người xung quanh Mạch Khê đều tản ra. Hắn ném cái đầu người trong tay cho một tướng sĩ bên cạnh, nhẹ nhàng đứng trên lưng ngựa, thi triển khinh công nhanh chóng bay về phía ta.

Điều này khiến ta khẳng định, hắn thấy ta. Ta xoay người rời khỏi vị trí. Ta muốn ta và hắn gặp lại ở một nơi hoa bay lả tả đầy ảo mộng, hắn ôm ta, ta ôm hắn, gọi tên hắn. Sau đó nảy sinh xúc động ư ư a a gì đó, rồi tìm một chỗ giải quyết cảm xúc này.

Ừm! Đúng là tiết mục tài tử gặp giai nhân tuyệt đẹp.

Nhưng đến lúc Mạch Khê tìm được ta, chúng ta lại không thể tiến hành vận động ư ư a a. Cũng không có gì lạ, một khắc trước khi hắn tìm thấy ta, ta đã giẫm vào bẫy thợ săn để lại.

“Cạch.” Gắt gao giữ chặt mắt cá chân ta. Không bị thương nhiều lắm, nhưng rất đau.

Ta khóc không ra nước mắt, còn đang than thở ông trời không có mắt, một bóng người cuốn theo đầy mùi máu nơi chiến trường bước nhanh lại đây. Ta còn chưa nhìn rõ khuôn mặt hắn, hắn đã cúi đầu cẩn thận gỡ bẫy thú ra khỏi chân ta. Còn xắn ống quân ta xem có bị thương tới gân cốt hay không.

Bàn tay giữ mắt cá chân ta khẽ run nhè nhẹ, giống như căng thẳng, giống như kích động, còn có vài phần luống cuống.


"Mạch Khê."

Hắn cứng đờ người. Ta không khách sáo gỡ mũ giáp giúp hắn, giữ hai má hắn nâng lên.

Nhìn thấy mấy giọt máy tươi dính trên mặt hắn, không ngờ sau bao nhiêu lâu ở trên chiến trường ngươi lừa ta gạt, ánh mắt hắn vẫn sáng như ban đầu.

Ta thở dài: “Chàng đã trưởng thành, nếu làm như vậy có lẽ sẽ xấu hổ, nhưng quả thật Tam Sinh ta không nhịn được. Nên làm thế nào bây giờ?”

Hắn không hiểu ý ta.span>

Trong khoảng khắc ta nghiêng đầu tới, hai mắt hắn trợn to.

Ta âm thầm thở dài, vẫn đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn.

"Mạch Khê, Mạch Khê..." Ta ôm cổ hắn, cọ cọ má vào tai hắn, nhẹ nhàng nỉ non: “Ta rất nhớ chàng, Tam Sinh rất nhớ chàng.”


Thân thể hắn cứng ngắc như sắt, cổ cứng lại không chịu tới gần bên ta. Ta đã mất công cọ vào người hắn, dứt khoát buông hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Tam Sinh tới tìm chàng, sao chàng vẫn cứ ngây người vậy?”


Nghe vậy, hắn mới hơi tỉnh táo lại. Bóng dáng ta hiện rõ ràng trong mắt hắn. Tay chậm rãi nâng lên, giống như không dám tin, chạm nhẹ vào hai má ta.

Ta cười khanh khách nhìn hắn, để mặc ngón tay thô ráp của hắn lướt qua trên mặt ta, qua lông mày, mũi, cánh môi, hết lần này tới lần khác, giống như kiểm nghiệm người trước mắt là thật hay giả.

Cuối cùng, hắn mới run run giang tay ôm ta, một tiếng thở dài nhẹ phiêu tán bên tai.

Một tiếng thở dài, nỗi khổ ly biệt, bao nhiêu đau thương như hóa thành hư không bay đi. Ta nghĩ, nếu hắn có thể nói, lúc này chắc cũng sẽ thở dài một tiếng bên tai ta.


Bởi vì xa nhau đã lâu lắm, có rất nhiều lời muốn nói, không bằng nắm chặt thời gian bằng một cái ôm.

Không ngoài dự đoán, hắn ôm ta trong lòng, trở về doanh trại.

Vết thương trên chân ta chỉ cần dùng pháp thuật có thể chữa lành, nhưng ta lại niệm một cái quyết khiến vết thương trên chân càng thêm đáng sợ. Mạch Khê nhìn thấy máu, mặt mày nhăn lại. Cõng ta tr