Old school Easter eggs.
Tam Tấc Ánh Nắng

Tam Tấc Ánh Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326634

Bình chọn: 8.5.00/10/663 lượt.

à việc tốt. Chị, chị đừng xem anh Diệp chơi bời như thế, nhưng anh ấy rất coi trọng chị.”

“Em biết được sao! Vì sao đột nhiên lại nói chuyện này, muốn làm cậu sao?”

“Chị, em nợ chị, chị vốn nên là một người phụ nữ bình thường, có chồng, có con, chị vốn nên có một gia đình.”

“Nghe được những lời này của em chị cũng rất bất lực. Chị là chị của em, phải là người quan tâm đến em mới đúng, em đừng bận tâm về việc này.” Chu lạc Khiết vỗ vỗ bờ vai hắn: “Về đi, đừng vì chuyện này mà phải suy nghĩ nhiều. Ít nhất hiện tại chị rất vui vẻ.” Tuy rằng, vui vẻ ấy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

Tiễn Chu Nhất Minh, Chu lạc Khiết trở lại trên lầu, Diệp Thiên mặc áo tắm từ trong phòng bước ra. Hắn vừa gội đẫuong, vừa đi, vừa lấy một tay gạt nước trên tóc. Chu Lạc Khiết cầm khăn mặt, để hắn ngồi trên giường, quỳ hai gối xuống giường lau tóc cho hắn, Diệp Thiên ôm lấy thắt lưng của cô, nhắm mắt vùi vào trước ngực cô tận hưởng cảm giác này, lau khô nước trên tóc, Chu Lạc Khiết một tay cầm khăn mặt, một tay mát xe nhẹ đầu hắn, hai người cứ duy trì tư thế như vậy.

Trong chốc lát, Chu Lạc Khiết mới mở miệng, nói: “Tuần sau là Thanh Minh, em muốn cùng Nhất Minh đi viếng mộ cha mẹ.”

Diệp Thiên chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô: “Hai người cùng nhau đi?”

“Đúng vậy, đi vài ngày.”

Diệp Thiên đẩy cô ra, đứng lên đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Trở về thì được. Nhưng, một là em đi, hai là cậu ta đi.”

Chu Lạc Khiết nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi kinh ngạc. Không hiểu vì sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.Trước nay, tâm trạng buồn vui của hắn vô cùng khó đoán, cũng không có gì là lạ.

“Nếu có một ngày em có thể có một cuộc sống khác, em nhất định phải rời khỏi…”

Diệp Thiên ngồi trong phòng sách, khuôn mặt u ám, hai mắt hơi nheo lại đầy vẻ nguy hiểm, tay bất giác nắm chặt, điếu thuốc lá trên tay còn chưa châm đã bị hắn vô ý thức bóp bẹp dúm.

Đêm 30, giao thừa, lời đó của Chu Lạc Khiết nói với Chu Nhất Minh, trước sau vẫn đọng lại trong đầu hắn, hắn biết cô luôn một mực chờ đợi một cơ hội này, biết cô luôn muốn rời đi. Nhất là hiện nay, chỉ có điều bởi vì Chu Nhất Minh vẫn còn nằm trong tay hắn, cho nên cô mới không làm gì được.

Hắn biết mấy năm nay, lòng cô đã nguội lạnh, muốn thoát khỏi hắn cũng là điều bình thường, nhưng cô đã có suy nghĩ đó, không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy tức giận! Đặc biệt là sau khi Long Tại Nham xuất hiện, suy nghĩ này của cô lại càng làm hắn tức giận hơn.

Dù Chu Lạc Khiết có mọc hai cánh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, nhưng hắn vẫn không thể tự thuyết phục bản thân để cho cô và Chu Nhất Minh đều biến mất khỏi tầm mắt hắn. Điều làm hắn cảm thấy thất bại nhất chính là, tại sao hắn lại cảm thấy không yên trong lòng, cô, Chu Lạc Khiết, dựa vào đâu lại khiến hắn cảm thấy bất an? Hắn hận thấu xương cái cảm giác mất kiềm chế này của bản thân!

Khóe miệng Diệp Thiên chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt, người đàn bà của hắn, không ai có thể có được, ai cũng không thể! Hắn chưa mở miệng, Chu Lạc Khiết cũng đừng hòng thoát, cô thiếu nợ hắn vẫn chưa trả hết. Khi đó Nhiên Nhiên chết thảm như vậy, cuối cùng, ngay cả nhìn mặt lần cuối hắn cũng không kịp nhìn, cho nên đừng hòng hắn sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!

Chu Lạc Khiết tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không ngủ được. Ở vị trí của cô thì có thể thấy cửa phòng sách đang khép hờ, hắt ra một thứ ánh sáng mờ nhạt, hắn đã ngồi bên trong lặng im tròn ba tiếng đồng hồ, rốt cục trong lòng cũng có chút lo lắng, cô xốc chăn bước xuống giường.

Đứng ở cửa phòng sách vài giây, không nghe thấy chút tiếng động nào bên trong, Chu Lạc Khiết khẽ đẩy cửa ra, Diệp Thiên đang ngồi dựa người trên ghế xoay nhắm mắt nghỉ ngơi, hai chân duỗi thẳng vắt chéo nhau gác lên trên mặt bàn, nghe được tiếng mở cửa, hắn cũng không mở mắt.

Chu Lạc Khiết bước đến bên cạnh hắn, mở miệng hỏi: “Không đi ngủ à?”

Suốt một lúc không nghe thấy hắn trả lời, Chu Lạc Khiết ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dịu dàng nói: “Sao vậy, là em khiến anh không không vui à?”

“Em nhất định phải đi?” Cuối cùng hắn mở mắt ra nhìn cô, trong lời nói đã có ý cảnh cáo.

Chu Lạc Khiết vẫn tươi cười nhỏ nhẹ: “Anh cũng biết, mỗi năm, em đều phải đi tảo mộ cha mẹ, đây cũng là một trong một vài việc quan trọng còn lại của em.”

“Thật sao?” Diệp Thiên bỏ chân xuống, cúi đầu đối diện với cô: “Tôi rất muốn biết, mỗi lần ở trước mộ cha mẹ em, em sẽ nói cái gì? Nói em và em trai em đã thành công? Đã xây dựng sự nghiệp? Hạnh phúc mỹ mãn?

Đừng coi thường người chết, họ cũng nhìn thấy, em không sợ cha mẹ em tức giận đến nỗi bật mồ bước ra hay sao?” Giọng của hắn rất trầm, nhưng mỗi một câu đều làm cho cô đau đớn, khóe miệng hắn là một nụ cười có một sự hứng thú đến ác độc, cứ thế hắn lại cứa vào vết thương của cô, chà đạp lên nỗi đau của cô!

Phải! Mỗi lần cô đều đứng trước mộ của cha mẹ mà dối trá, cô nói cô cùng chồng dạy dỗ con cái, nói em trai cũng đã cưới vợ sinh con. Bởi vì dù cha mẹ có an nghỉ trong lòng đất, nhưng sao cô lại có thể nhẫn tâm khiến cha mẹ dưới chín suố