Pair of Vintage Old School Fru
Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324535

Bình chọn: 9.00/10/453 lượt.

i đa tâm rồi.” Bạch Mạn Điệp cũng

không đơn giản như vậy, “đa tâm” ý nói tức là nói cái gì Thanh Sương đó không

có cơ hội đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.

“Đa tâm?” Phương phu nhân nhíu mi. Vị nữ tử Bạch Ngâm

trước mặt này, xem ra còn kém rất xa chất nữ Thanh Sương của nàng, sao nàng lại

có thể không đa tâm chứ?

Nàng cung kính trả lời, “Đúng vậy, phu nhân.” Tuy rằng

không biết cái gì là tiểu thư khuê các, nhưng cũng học qua mấy phần lễ nghi.

“Phương phu nhân, người xác thực quá đa tâm rồi.”

Phương Chấn Hiên đi tới, ôm lấy vai Bạch Mạn Điệp, “Ta và Thanh Sương chỉ là

bằng hữu, huống chi bây giờ ta đã có Ngâm Ngâm.”

Phương Kình mãnh liệt đứng lên, lạnh mặt nghiêm nghị,

“Bạch cô nương, cô nương đi theo ta.” “Mẫu tử” bọn họ không hợp nhau, bình

thường bọn họ ở trước mặt trình diễn những trò như vậy, đối với việc này,

Phương lão gia cũng chỉ có thể thở dài. Ai bảo hắn ngày trước có nợ phong lưu,

đáng đời xúi quẩy. Vị Bạch cô nương này tuy nói là vị hôn thê của nhi tử, nhưng

thủy chung vẫn không phải người một nhà. Trước mặt “người ngoài” diễn trò cãi

nhau như vậy, quả thật là thất lễ.

Bạch Mạn Điệp theo Phương lão đầu vào đến thư phòng,

trong lỏng thấp thỏm không yên. Trong hồ lô của vị “công công” (1) này bán

thuốc gì a? Không phải muốn đánh nàng chứ? Trách nàng lừa gạt nhi tử lão sao? Ách,

người bị hại chính là Bạch Mạn Điệp nàng đó, có được hay không.

(1) Công công: cha chồng

“Bạch cô nương,

ngồi đi.” Phương lão đầu trước tiên tự mình ngồi xuống, sau đó mới nhớ tới Bạch

Mạn Điệp.

Bạch Mạn Điệp không nói được lời nào, ngược lại tuân

mệnh.

“Bạch cô nương, Chấn Hiên luôn bất hòa với nương hắn,

để cô nương chê cười rồi.”

“Bá phụ khách khí, không cần xem Ngâm nhi như người

ngoài.” Nàng trực tiếp chứng thực thân phận.

“Bạch cô nương, cô nương biết võ công không?” Theo

Phương lão đầu quan sát, nàng là một tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, thế nhưng võ

công có biết hay không còn phải suy xét lại. Nàng hô hấp hỗn lộn, nhưng cước bộ

luôn luôn trầm ổn, rốt cuộc là có hay không?

“Bá phụ nghĩ sao?” Nàng rất thích đảo ngược thái cực.

(hỏi ngược người khác)

“Biết.” Kỳ thực trong lòng hắn cũng không dám khẳng

định.

Nàng mỉm cười, “Tại sao?”

“Bạch cô nương nói mình bốn bể là nhà, chẳng lẽ lại

không biết võ công.” Nếu không có bản lĩnh, sao lại dám kiêu ngạo vậy chứ?

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Những người phiêu bạt

khắp nơi đều nhất định phải có võ công sao?” Nàng không phải nói bản thân mình,

có được hay không.

“Bạch cô nương, cô nương có biết Phương gia trong chốn

giang hồ rất có địa vị không?” Nàng hẳn là đã biết, nói thế nào cũng là “vị hôn

thê” của nhi tử.

Bạch Mạn Điệp trong mắt có chút khinh thường, “Không

biết, ta xuất thân là con nhà thương nhân, không rõ chuyện trong giang hồ.” Vô

Ảnh La Sát nàng mà không rõ mới là lạ.

“Bạch cô nương, tuy rằng ta nói hôn sự của nhi tử, hắn

có thể tự chủ, thế nhưng… Võ lâm đệ nhất mỹ nữ Đỗ Thanh Sương ngưỡng mộ hắn đã

lâu.” Phương Kình ám chỉ cho nàng.

Bạch Mạn Điệp tỏ ra có chút khó chịu, “Không liên quan

đến chuyện của ta.” Làm gì? Thị uy a. Nàng đối với lão đầu chết tiệt này, một

chút hảo cảm cũng không có, không phải, đúng hơn là đối với trên dưới Phương

gia cũng không có chút hảo cảm nào.

“Đỗ gia cũng là một trong võ lâm bát đại thế gia, cô

mẫu của Thanh Sương cũng là thê tử của ta, hai đứa từ nhỏ lớn lên bên nhau,

thanh mai trúc mã, lão phu có ý định thú Thanh Sương vào cửa cho nhi tử. Bạch

cô nương là tiểu thư khuê các, hẳn biết rõ tri thư đáp lễ. Nếu cô nương không

chê, có thể làm thiếp thất.” Có thể hắn không chú ý, mỗi một câu hắn nói đều

khiến sách mặt Bạch Mạn Điệp xấu đi vài phần. Hắn cũng không phải cố ý khinh

thường Bạch Mạn Điệp mà là quá yêu thương Thanh Sương, chỉ cần là người có hai

con mắt đều biết tên bất hiếu tử của hắn đã lọt vào mắt xanh của Đỗ Thanh Sương

rồi. Người ta đường đường là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, không danh không phận ở lại

Phương gia, thực sự là không thích hợp. Hơn nữa, Phương phu nhân cứ lấy nước

mắt làm vũ khí tấn công, hắn đành phải hi sinh nhi tử.

Bạch Mạn Điệp siết chặt nắm tay, nói không thành lời.

Không phải là nói không được, mà nàng sợ nói ra sẽ bộc lộ bản tính của mình,

nàng quả thực đang có một loại xung động muốn giết chết Phương Kình.

Phương Kình lại cho rằng nàng đang cam chịu, tiếp tục

nói, “Bạch cô nương, ta biết cô nương trong lòng hắn thật sự rất quan trọng, hi

vọng cô nương có thể khuyên nhủ hắn. Nếu làm được việc này, Thanh Sương chách

chắn rất cảm kích cô. Ách… Đến lúc đó, hai người đồng loạt vào cửa, không phân

biệt lớn nhỏ.” Không phân biệt lớn nhỏ, nàng cười nhạt, lão cho rằng cần lắm

sao?

“Ba” một tiếng, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Phương Kình ngẩn người, nhìn Bạch Mạn Điệp đang nổi giận đùng đùng. Bạch Mạn

Điệp đột nhiên đập bàn một cái, đứng lên, lạnh lùng nói, “Bá phụ, xin lỗi, thứ

lỗi ta không thể đáp ứng yêu cầu của người. Bạch Ngâm tuy rằng xuất thân không

tốt, cũng không đến mức phải đi làm thiếp. Nếu như bá phụ không thích ta