
, ta có
thể đi. Bá phụ thích Đỗ cô nương, có thể để nhi tử thú nàng, ta không có kiến.
Ta là người ngoài, chuyện nhà các người, ta không muốn dính dáng.” Từng lời
châu ngọc của Bạch Mạn Điệp, khí thế đến bức người. Khinh người quá đáng, đừng
tưởng rằng nàng dễ bị khi dễ.
“Bạch cô nương, đừng kích động quá.” Phương Kình trấn
an nói, “Bạch cô nương, ta không phải có ý khinh thường cô nương, Phương gia là
võ lâm đệ nhất thế gia, thiếu phu nhân Phương gia tất nhiên phải xuất thân danh
môn…”
“Đúng vậy, Bạch Ngâm xuất thân là nữ nhi của một
thương nhân sa sút, thật sự không xứng với lệnh công tử, cáo từ.” Bạch Mạn Điệp
nói xong phẩy tay áo một cái, bỏ Phương Kình ở lại phía sau.
Phương Kình lập tức há hốc mồm, cứ tưởng Bạch cô nương
là một cô gái đơn thuần dễ bị hiếp đáp, ai ngờ nàng khắp người toàn là gai.
Bạch Mạn Điệp cố nén xung động muốn giết người, chạy
thẳng về phía cửa lớn. Cuộc giao dịch này nàng mặc kệ, thật sự là khinh người
quá đáng mà. Phương gia thì có gì tốt chứ, thông đồng khi dễ nàng. May mà nàng
không phải thực sự gả vào Phương gia, bằng không nhất định tức chết. Không phải
đi tìm tên Đông Phương Vũ đáng ghét kia sao? Tự nàng đi tìm. Dựa vào Vô Ảnh La
Sát nàng, chẳng lẽ đến năng lực tìm người cũng không có. Suốt mấy ngày này, đây
là lần đầu tiên nàng hối hận đã nhận cái giao dịch buồn cười này. Nàng không
phải người có xuất thân tốt đẹp, cần gì đả kích nàng như vậy chứ? Xuất thân có
thể đại biểu cho tất cả mọi thứ sao? Xuất thân có thể mang lại hạnh phúc sao?
Hôn nhân môn đăng hộ đối có đúng là đem lại hạnh phúc không? Để lão cổ hũ kia
đi chết đi, để nhi tử hắn mỗi ngày oán giận. Thực sự là một kẻ bảo thủ quá mà,
tàn phế là đáng đời lắm.
Nàng một đường chạy như điên, chạy khỏi cửa lớn, trong
lòng có một tư vị nói không thành lời.
Nàng chỉ biết chạy là chạy, không phân phương hướng,
không có mục tiêu. Đến khi dừng lại, người đã ở nơi hoang dã rồi. Cách đó không
xa có mấy gian nhà lá, rách nát kinh khủng, vừa nhìn đã biết lâu ngày không có
ai ở rồi.
Trời đã xế chiều, Bạch Mạn Điệp toàn thân uể oải, chui
vào trong. Nàng mệt chết đi được, không còn khí lực để quay về thành, chi bằng
tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi. Huống chi, nàng cũng không muốn trở về. Bằng
trực giác, nàng đoán được Phương Chấn Hiên hẳn sẽ tìm nàng. Không biết tại sao,
nàng vô duyên vô cớ tín nhiệm hắn.
Trong nhà tranh xác thực đã lâu không có người ở, khắp
nơi đều vướng đầy bụi bặm. Trong góc tường có mấy đôi cỏ khô, hẳn là người qua
đường lúc ngủ ở đây để lại. Nàng chỉnh sửa lại một chút, vô lực ngả xuống, tựa
người trên vách nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ một cái nhắm mắt này, nàng cư nhiên
ngủ quên…
Bạch Mạn Điệp trong lúc mơ mơ màng màng bị một tiếng
hít thở nặng nề đánh thức, vừa mở mắt ra, chỉ thấy một bóng người đứng trước
mặt nàng, khi nàng còn chưa kịp thốt ra thành lời, người nọ đã ngã xuống, không
nghiêng không lệch, trùng hợp ngã thẳng lên người nàng. Lão Thiên à, làm gì
vậy? Phi lễ á?
“Ngươi làm gì?” Bạch Mạn Điệp bất mãn kháng nghị, dùng
sức đẩy thân thể hắn ra. Không biết là do khí lực nàng quá nhỏ, hay tên kia quá
nặng, kết quả căn bản là không thay đổi được gì.
“Ê…” Nàng vừa định hô to, lập tức ngây người. Trên
người nàng tất cả đều là máu, sóng sánh như cháo. Người này bị thương sao? Thảo
nào lại vô phép như vậy. Trong tiềm thức, Bạch Mạn Điệp căn bản không sợ. Cố
gắng dùng sức đẩy thân thể hắn ra, thăm dò vết thương trên người hắn. Tốt xấu
gì cũng là một mạng người, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn hắn chết. Vốn đang
thụ thương, lại bị nàng đẩy, hắn chỉ còn có mỗi nửa cái mạng.
Nương theo ánh trăng, Bạch Mạn Điệp nhanh chóng tìm
được vết thương. Tổng cộng có sáu vết thương hở miệng. Những chỗ khác đều là
vết thương nhẹ, chỉ có một kiếm trên vai là đủ lấy mạng người. Cũng không biết
là ai hạ thủ, cư nhiên đâm xuyên qua vai hắn. Chậc chậc, những người này thật
là độc ác nha.
“Chết tiệt.” Bạch Mạn Điệp mắng một tiếng, dùng tay
điểm huyệt cầm máu. Vừa điểm xong, nàng hơi giật mình nhìn lại đầu ngón tay.
Lão Thiên à, nàng đang làm gì thế này? Nàng ở hiện đại có học qua võ công,
nhưng chẳng lẽ có học qua điểm huyệt á? Nàng ngay cả huyệt vị nằm ở đâu còn
không biết rõ ràng nữa mà. Thế nhưng khi đối mặt với cái tên nửa sống nửa chết
này, nàng trong vô thức biết nên làm như thế nào.
Sau một hồi kinh ngạc, nàng chợt nhớ ra có một tên nửa
sống nửa chết đang nằm trên mặt đất. Hiện tại trên người nàng không có thuốc,
nàng lại không am hiểu y thuật. Ai tới đây nói cho nàng biết, rốt cuộc nàng
phải làm sao bây giờ?
Thấy chết không cứu, nàng không làm được, cứu hắn,
nàng cũng làm không được, làm người tốt sao mà khó quá.
Bạch Mạn Điệp dẩu dẩu môi, lấy “thuốc cứu mạng” mà
Thủy Tịch Linh cho ra, đổ một viên nhét vào trong miệng hắn. Nàng không biết
tên kia có trúng độc hay không, dù sao cũng chỉ ăn có một viên cũng chẳng có
hại gì.
Nhờ được điểm trụ huyệt đạo, máu đã ngừng chảy. Bạch
Mạn Điệp nhìn hắn cả người đều là máu, ngay cả khuôn mặt thế nào cũng khô