
Nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ hồn nhiên của nàng, đường
cong trên mặt hắn bỗng nhiên có vài phần nhu hòa. Hắn cũng không rõ tại sao
mình có thể như vậy, không phải chỉ là một nữ nhân “xa lạ” thôi sao, chẳng lẽ
là do quan hệ xác thịt?
Hắn chậm rãi rút ra cánh tay bị nàng ôm chặt, tự mình
xử lý miệng vết thương. Vết thương rất sâu, hầu như muốn lấy mạng hắn. May mà
hắn có nội công thâm hậu, lại được dùng linh đan diệu dược trăn năm khó tìm,
bằng không sao lại nhanh chóng hồi phục như vậy. Đừng nói là muốn nàng, e rằng
nằm cả mười ngày nửa tháng cũng chưa xuống giường được. Hắn biết đêm qua là nha
đầu kia cho hắn linh đan diệu dược, đối với nha đầu kia bỗng dưng nảy sinh sinh
hứng thú nồng hậu. Nàng thoạt nhìn bất quá chỉ là nữ tử thông thường, tại sao
lại có linh dược quý giá như vậy?
Nữ nhân này lúc cởi sạch y phục của hắn, không có chút
cảm giác thẹn thùng, thậm chí còn giúp hắn chà lau thân thể. Một nữ tử chưa
chồng chẳng phải rất kiêng kỵ những việc này sao? Cho dù có là giang hồ nhi nữ
cũng không hào phóng như vậy chứ? Lẽ nào nàng là đại phu, chỉ có đại phu đối
với bệnh nhân mới không phân biệt giới tính. Linh đan diệu dược của nàng, còn
có bản tính không câu nệ tiểu tiết, khiến hắn tạm thời tin tưởng nàng là đại
phu.
Thủy Tịch Linh nếu biết linh đan diệu dược Độc Nương
Tử nàng mất ba năm tinh luyện cư nhiên bị đại tỷ đem cho một nam nhân xa lạ,
hơn nửa còn ăn một lúc hơn mười viên, phỏng chừng nàng sẽ đập đầu mất. Cửu
Chuyển Hoàn Hồn đơn chỉ cần dùng một viên có thể bảo vệ tâm mạch, bất luận
trọng thương nặng thế nào, bệnh nhân lập tức hồi phục tri giác. Nếu chỉ bị
thương nhẹ, lập tức khỏi hẳn. Một viên giải độc hoàn có thể áp chế độc tính
trong vòng trăm ngày không phát tác, nhưng có dùng nhiều hơn thì công dụng cũng
như nhau, quả thực là quá lãng phí a.
Thủy Tịch Linh lúc đưa dược hoàn cho Bạch Mạn Điệp,
chỉ nhàn nhạt nói đây là thuốc cứu mạng gì đó. Cư nhiên quên nói với nàng thuốc
này là bảo vật mà người trong võ lâm thiết tha mơ ước, là thuốc mà nàng đã lãng
phí vô số dược liệu trân quý luyện thành. Trên đời này chỉ có ba bình, tam tỷ
muội các nàng mỗi người một bình. Ai, nàng cho rằng đại tỷ nàng vẫn còn là Bạch
Mạn Điệp cơ trí quyết đoán trước kia sao? Ai…
Chỉnh lý xong quần áo và thương tích của mình, hắn ôn
nhu giúp Bạch Mạn Điệp đang mơ mơ hồ hồ kia mặc lại y phục, thậm chí còn lấy
nước lau đi vết máu giữa hai đùi cho nàng. Quả thật là quá mất mặt, hắn cả đời
chưa từng vì nữ nhân làm những chuyện này. Nể mặt nàng đã cứu hắn, xem như
ngoại lệ một lần.
Bạch Mạn Điệp trở mình, cuộn người lại. Hắn diện vô
biểu tình ngồi cách đó không xa, lẳng lặng nhìn nàng. Bởi vì hắn làm càn khiến
nàng đêm qua mệt muốn chết? Hắn mơ hồ thấy linh đan diệu dược kia hình như có
tác dụng phụ, khiến hắn dục hỏa khó nhịn, mới có thể không kiềm chế được muốn
nàng, một lần rồi lại một lần. Nàng không ngừng chống cự, cho dù là dưới sự
trêu chọc của hắn, nghênh hợp cùng hắn hoan ái, nhưng vẫn như cũ phản kháng,
cào cấu, để lại trên người hắn rất nhiều vết máu.
“Ai da…” Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh lại, giãy giụa
đứng lên. Nàng một tay vỗ vỗ sau ót, tay còn lại chống trên mặt đất. Nàng rốt
cuộc bị sao vậy? Toàn thân đau nhức lắm nha, rất đau a. Nàng nhớ rõ là từ
Phương gia chạy ra, cứu một nam nhân, sau đó… Trong đầu nàng ầm lên một cái,
sau đó nàng bị cường bạo. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, muốn tìm kiếm cái gì đó,
nhưng đối diện với nàng là một đôi mắt vô cùng lạnh lùng sách bén. Nàng chưa
từng gặp qua đôi mắt nào như vậy, lãnh khốc, bá đạo, sách nhọn, trong vô thức,
nàng lùi ra sau mấy bước. Bạch Mạn Điệp liếm liếm môi, “Ngươi là ai? Tại sao
lại ở đây?” Nam nhân lãnh khốc thế này, cùng với tên “Đăng Đồ Tử” (1) đêm qua
hẳn là không có quan hệ mới đúng.
(1) Đăng Đồ Tử: từ thời
Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là một cái tên dùng để chỉ những kẻ háo sách.
Nguyên nhân cũng chính vì “Đăng Đồ Tử háo sách phú” của Tống Ngọc. Có một lần,
Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương cáo rằng Tống Ngọc là kẻ háo sách, khuyên sở vương
không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biết chuyện ghi hận trong lòng,
trước mặt Sở vương ra sức biện giải, trái lại công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới
là kẻ háo sách, còn viết ra những lời hoa mỹ, giai cú trong “Đăng Đồ Tử háo sách
phú” Trong bài này có một đoạn nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc,
giai nhân sở quốc có đâu bằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử
phía đông nhà thần, người này nếu cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp
một chút thì thành thấp quá. Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu
tô thêm một lớp son thì ra đỏ quá. Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì
sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉm cười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần
chưa bao giờ động lòng. Còn Đăng Đồ Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với
nhau 5 đứa con. Thế nên, Đăng Đồ Tử mới là kẻ háo sách.”
Hắn cùng Phương Chấn Hiên đồng dạng tuấn mỹ, nhưng vẻ
tuấn mỹ của Phương Chấn Hiên thì nhu hòa, còn hắn thì khẳng khái c