
quan hơn. Nhìn thấy Lâm Ca tới đây, tinh thần bà
cũng sảng khoái hơn trò chuyện vài câu với anh.
Ánh nắng giữa trưa chiếu lên trên chiếc giường trong phòng bệnh rất
dễ khiến người ta biếng nhác, Thiệu Nhất Bình bị ánh nắng ban trưa chiếu vào nên có vẻ hơi mệt mỏi uể oải, Hứa Kha lập tức chỉnh chăn lại thật
tốt để bà nghỉ ngơi, cùng Lâm Ca đi ra ngoài hành lang.
Lâm Ca thấp giọng hỏi: "Dì khi nào mới tới tỉnh Y?"
"Bác sĩ bảo ngày mai."
Lâm Ca đưa một tấm thẻ cho Hứa Kha."Nếu không đủ anh sẽ đi mượn thêm."
Hứa Kha cầm lấy tấm thẻ, trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng cô lại đem tấm thẻ đặt vào tay anh.
"Em tìm Tiểu Tiểu vay cô ấy 10 vạn rồi, sau này sẽ bán nhà đi trả lại cho cô ấy."
Sắc mặt Lâm Ca có chút không được tự nhiên. Anh lại đem tấm thẻ đặt
vào lòng bàn tay Hứa Kha, thấp giọng nói: "Em cứ cầm đi, có nhiều tiền
vẫn tốt hơn mà."
"Không cần. Bác sĩ nói không quá 10 vạn đâu."
Lâm Ca im lặng không nói gì, nhìn xuống cây ngô đồng dưới sân, dường như có tâm sự.
Lúc này, Doãn Vãn Thừa đã ăn cơm trưa ở bên ngoiaf xong, quay lại
đây, nhìn thấy Lâm Ca và Hứa Kha ngồi cùng một chỗ, sửng sốt một chút
rồi nở nụ cười đon đả.
Hứa Kha đứng dậy giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi Lâm Ca, đây là, Doãn Vãn Thừa."
Cô cũng chẳng biết phải giới thiệu thân phận anh như thế nào, đành chỉ nói tên ra.
Lâm Ca đứng dậy mỉm cười bắt tay Doãn Vãn Thừa, trong lòng lại thấy
kì lạ. Chưa từng nghe Hứa Kha đề cập đến một cái tên như vậy bao giờ.
Anh ta sao lại xuất hiện ở trước giường bệnh của Thiệu Nhất Bình?
Doãn Vãn Thừa thoải mái ngồi xuống bên cạnh Hứa Kha, mở miệng hỏi:
"Tiểu Kha, di động của cậu hết pin à ? Vừa rồi Thẩm Mộ gọi điện thoại
cho cậu không được."
Hứa Kha cúi đầu lấy điện thoại di động ra, quả nhiên hết pin rồi.
"Anh ấy bảo, bác sĩ và phòng bệnh đã sắp xếp xong rồi. Sáng mai tới đón dì Thiệu, bảo cậu yên tâm."
Anh ở trước mặt Lâm Ca nhắc tới Thẩm Mộ, Hứa Kha thoáng có chút không được tự nhiên, thấp giọng ừ một tiếng.
Ba người ngồi trên hàng lang nói chuyện một lát, Thiệu Nhất Bình thức dậy. Ba người quay lại phòng bệnh, Doãn Vãn Thừa nói những câu rất buồn cười, nụ cười Thiệu Nhất Bình mang theo vẻ hiền từ, ánh mắt nhu hòa như nước.
Hứa Kha nhìn Doãn Vãn Thừa, lại có chút ghen tị với anh.
Mẹ cô dường như chưa bao giờ thích Lâm Ca tới như vậy, tuy rằng vẫn
luôn nói anh ưu tú và hiểu chuyện, nhưng lại không coi anh như con ruột, chỉ là một cảm giác vừa ý từ đáy lòng thôi, rốt cuộc vẫn có chút khách
khí, thiếu chút tình cảm. Còn lúc Thiệu Nhất Bình nhìn Doãn Vãn Thừa,
không chỉ là vừa ý mà là vô cùng yêu thương. Có lẽ bà hợp với anh chàng
này hơn.
Có Lâm Ca ở đây, Hứa Kha cảm thấy thời gian có vẻ trôi đi rất nhanh,
trong lòng cũng yên ổn hơn nhiều. Có đôi khi bản thân cô không tự giác
luôn nghĩ mình rất kiên cường rất độc lập, nhưng khi thực sự gặp phải
khó khăn, thực ra cô vẫn hi vọng ở sau lưng mình có một ngọn núi. Tuy
rằng không phải để dựa vào thì đó cũng là một chỗ dựa vững chắc để khiến cô an lòng hơn.
Sáng hôm sau, tỉnh Y sắp xếp một chiếc xe cấp cứu tới đây đón Thiệu
Nhất Bình đi. Một giờ sau, đã tới khoa ngoại của bệnh viện tỉnh Y.
Hứa Kha không ngờ Thẩm Mộ đã ở đây rồi.
Lúc anh nhìn cô, ánh mắt anh nhìn vẫn cứ bá đạo như thế, mặc dù là ở trước mặt Lâm Ca.
Hứa Kha thoáng có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lâm Ca ,
anh dường như có chút không thoải mái . Cũng may, sau khi Thẩm MỘ giới
thiệu chủ nhiệm Trương của khoa ngoại với cô xong thì anh cũng rời đi
ngay.
Chủ nhiệm Trương cho Thiệu Nhất Bình làm một loạt kiểm tra, sau đó
nghiên cứu cách chữa trị. Hứa Kha vừa nghe ông nói phải chiết đi 3 tĩnh
mạch trên đùi của Thiệu Nhất Bình để ghép vào tim bà, lòng cô đã quay
trở lại cảm giác kinh hoàng.
Đến lúc chập tối, y tá đến đưa cô đơn đồng ý làm phẫu thuật, để cô ký tên lên đó.Taycô cứ run rẩy mãi, chỉ có hai chữ viết đơn giản bây giờ
lại vô cùng khó khăn. Tình huống này xuất hiện ngoiaf dự đoán của cô,
toàn bộ mọi thứ ở trước mắt đều thật mơ hồ.
Doãn Vãn Thừa đè lên mu bàn tay cô, cười ha ha nói: "Đừng run, nếu không chữ sẽ rất xấu."
Vốn chỉ là một động tác vô tình của anh ta, nhưng sắc mặt Lâm Ca lập
tức đã mất tự nhiên . Anh là một người rất bảo thủ, vẫn cảm thấy khi nam nữ đã dùng tới ngôn ngữ tay chân thì phải quan hệ vô cùng thân mật mới
có thể .
Hứa Kha giờ phút này tâm tư sợ hãi, căn bản không để ý tới thần sắc
của anh, nhưng Doãn Vãn Thừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra, mỉm
cười, giả bộ vô tình buông tay ra.
Chín giờ hơn tối hôm đó, bác sĩ sắp xếp cho Thiệu Nhất Bình rửa ruột, vì sáng sớm hôm sau đã phải chuẩn bị phẫu thuật rồi.
Theo như lời y tá, Hứa Kha vô tình mới biết, chủ nhiệm Trương vốn từ 1 tháng 5 đã đi nghỉ ở Hải Nam , nhưng Thẩm Mộ lại cương quyết giục ông
từ Hải Nam trở về đây. Nghe thấy cái tên này, lòng Hứa Kha không phải là không cảm thấy biết ơn anh, nhưng lời cảm ơn đó cô lại yên lặng đặt
trong lòng.
Cả đêm hôm đó, lòng cô đều không yên ổn, không thể ngủ nổi, trên đời
này không có gì là tuyệt đối, ngay cả khi biết chủ nh