Tân Sủng

Tân Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323122

Bình chọn: 7.00/10/312 lượt.

n chết muốn sống, bây giờ mẹ tỉnh lại, không

biết lòng con thương mẹ, muốn ở bên mẹ, mẹ lại đuổi con đi, muốn nói

chuyện với anh ta, cái này, quá đáng quá.

Tính giận dỗi trẻ con đó, cô làm sao có thể nói ra miệng, đành phải

cầm lấy túi xách trên bàn, oan ức đi ra cửa nhanh chóng về nhà.

20 phút sau, cô vội vã quay lại, thấy mẹ mình bình yên vô sự nằm ở đây, lúc đó mới yên tâm.

Thiệu Nhất Bình thấy cô bước vào, lập tức hữu tâm vô lực hỏi: "Thẩm Mộ nói con sắp kết hôn ? Tại sao con không nói cho mẹ biết?"

Hứa Kha ngẩn ra, nhìn thoáng qua Thẩm Mộ. Nah nhíu mày một cái, quay

đầu đi, đứng bên cạnh chỉ nhìn tháy anh hơi cong cong khóe môi lên. Hứa

Kha bất mãn lườm anh một cái, người đàn ông lời nói ác độc không ngờ giờ lại biến thành người đàn ông lưỡi dài. (hay chúng ta có thể gọi là chim lợn )

Hứa Kha đành phải thấp giọng nói: "Mẹ, tạm thời thì không." Kỳ thật

câu nói ở chỗ quẹo hành lang ban nãy kia bất quá chỉ là muốn để anh ta

chết tâm mà thôi, mẹ cô bệnh nặng như vậy, cô căn bản là chẳng có tâm tư nào nói tới chuyện kết hôn.

Thẩm Mộ quay đầu, nghiêm mặt nói: "Em vừa rồi còn bảo mùng 5 còn gì."

Hứa Kha hoành hắn lườm anh một cái nữa, yên lặng cắn răng.

Thiệu Nhất Bình có vẻ hơi mệt , nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hứa Kha nhìn thoáng qua Thẩm Mộ, thấp giọng nói: "Sao anh vẫn chưa đi?"

Thẩm Mộ thấp giọng nói: "Ở đây với em."

Cô quả quyết nói: "Không cần."

"Cần." Anh càng dùng ngữ khí quả quyết hơn.

Hứa Kha nhíu mày, không muốn tranh cãi với anh, yên lặng ngồi bên

giường Thiệu Nhất Bình. Thiệu Nhất Bình yếu ớt mà tiều tụy, im lặng nằm

đó, không biết có ngủ được hay không.

Nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Lòng Hứa Kha cả kinh, là Lê Cảnh Hoa đến đây sao?

Thiệu Nhất Bình nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên mở mắt, thần thái kì lạ chợt xuất hiện trong mắt bà.

Thẩm Mộ đứng dậy đi mở cửa. Hứa Kha nhìn về phía cửa, không nén được bắt đầu căng thẳng.

Lê Cảnh Hoa đi đến, phía sau lưng bà, còn có một chàng trai cao gầy

anh tuấn. Anh ta có lẽ khoảng 25,26 tuổi, một đôi mắt sáng rực, đôi mi

dày xinh đẹp, toàn thân sáng rực như ánh mặt trời.

Đầu tiên ánh mắt của Lê Cảnh Hoa dừng ở trên người Hứa Kha, nhưng

không hề giống với năm đó, không mang theo lửa giận bừng bừng. Đó là một ánh mắt rất khó miêu tả, Hứa Kha không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy

mình bị người khác nhìn đến mức chẳng thể tự tin nổi.

Tình huống thế này, cô nhất thời không biết phải đối phó như thế nào, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và không yên tâm. Cô thật sự không thể lý giải tại sao mẹ cô sau khi tỉnh lại lại có ý nghĩ muốn gặp bà ta.

Thẩm Mộ dìu Lê Cảnh Hoa đi đến trước mặt Thiệu Nhất Bình.

Hứa Kha khẩn trương nắm chặt bàn tay, rất sợ Lê Cảnh Hoa nói năng lỗ mãng, kích thích mẹ cô.

Nhưng cô lại không thể ngờ rằng, Lê Cảnh Hoa chỉ thấp giọng nói một câu: "Tôi không biết bà bị bệnh tim."

Khẩu khí của bà cực kì bình thản, quả thực cách biệt một trời so với ngạo khí ngất trời trước đây.

Thiệu Nhất Bình yếu ớt nói: "Nhiều năm nay rồi."

Lê Cảnh Hoa gật gật đầu: "Bà phải bảo trọng nhé. Đây là, Doãn Vãn Thừa."

Doãn Vãn Thừa khom người xuống, nắm lấy tay Thiệu Nhất Bình, rất lễ

phép nói: "Dì Thiệu, mẹ chau nói dì là ân nhân của nhà chúng cháu cho

nên bảo cháu thay mẹ tới đây chăm sóc dì."

Giọng nói của anh vô cùng trong sáng dễ nghe, tuy là người lạ gặp mặt lần đầu tiên nhưng hoàn toàn không có cảm giác mới lạ, khẩu khí thân

thiết mà chân thành.

Thiệu Nhất Bình chăm chú nhìn Doãn Vãn Thừa, cũng chẳng nói một chữ

nào nhưng Hứa Kha lại phát hiện ra một điều kì lạ, trong mắt bà tất cả

chỉ cso nước mắt.

Hứa Kha sợ hãi bước lên phía trước, lau nước mắt trong mắt bà đi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"

Thiệu Nhất Bình nhắm hai mắt lại, dường như đang dùng hết sức lực để

áp chế cảm xúc của bản thân, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra từ

khóe mắt.

Hứa Kha vội vã thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ đừng kích động."

Lê Cảnh Hoa quay đầu, nói với Thẩm Mộ "Vãn Thừa còn chưa ăn cơm, con

dẫn nó và Tiểu Kha, đi ăn cơm trước đi, mẹ và dì Thiệu của con có chút

lời muốn nói."

Lúc hai chữ "Tiểu Kha" từ trong miệng Lê Cảnh Hoa thoát ra, Hứa Kha

không để ý nét mặt của bà nhưng trong lòng cũng có một cảm xúc khác

thường. Chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày, bà sẽ gọi cô như thế.

Hứa Kha nắm tay Thiệu Nhất Bình, thấp giọng nói: "Con chưa đói."

Thiệu Nhất Bình mở to mắt, "Đi đi."

Trong lòng Hứa Kha vừa lo lắng vừa nghi ngờ, rốt cục mẹ cô có chuyện

gì muốn nói với Lê Cảnh Hoa? Có thể bị kích động lần nữa hay không?

Nhưng nhìn vẻ mặt và thần thái lúc này của Lê Cảnh Hoa có vẻ bà ta không muốn phát sinh thêm sự tranh giành hay muốn gây hấn gì cả, bà bình tĩnh và lý trí đến kì lạ, thậm chí còn rất lịch sự.

Thiệu Nhất Bình thấy cô không động đậy gì, liền hơi gật gật, ý tứ là bảo cô hãy yên tâm đi.

"Dì Thiệu, lát nữa cháu sẽ quay lại đây. Dì và dì Lê cứ từ từ nói chuyện." Doãn Vãn Thừa đã muốn đứng lên.

Anh quay đầu mỉm cười với Hứa Kha, đồng tử đen láy mà sáng ngời ánh

mắt không chớp mắt cứ nhìn mãi vào khuôn mặt cô


Insane