Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321311

Bình chọn: 10.00/10/131 lượt.

n Luân trước đây.

“Hi Văn thì sao?”.

“Cút!”.

“Haha, Bân à, mình phát hiện ra cậu tương đối hiểu bọn họ đấy”.

Có tiếng hò hét ầm ĩ bên trong. Tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn xuyên qua đám người, thấy Phi vừa bế Dĩnh Ngôn lên, nụ cười trên môi cậu ấy mới rạng rỡ là thế.

Khó khăn lắm mới có thể đi đến ngày hôm nay. Vì vậy tôi tự nói với lòng mình: Dĩnh Ngôn, Đường Phi, các cậu phải thật hạnh phúc nhé. Hạnh phúc thay cho cả phần chúng tôi nữa.

Trên bầu trời cao, ngàn vì sao vẫn sáng tỏ. Nhớ đến Hi Văn, đến Thiên Luân, Dĩnh Hân, khóe môi tôi lại nở thành một nụ cười hoàn mĩ.

Nếu như có thể được sinh ra một lần nữa, tôi cũng hi vọng có thể tiếp tục làm bạn với các cậu.

Tôi chôn mọi thứ vào một vùng kí ức cũ.

Đau thương, vui vẻ, tuyệt vọng, tất cả rồi cũng sẽ qua…

---oo0oo---

DĨNH NGÔN

Đang mê man trong mộng đẹp, tôi bỗng bị đánh thức bởi bàn tay ai đó cọ cọ vào mặt mình. Hé mắt nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tường mới chỉ bảy giờ, tôi kéo chặt chăn che kín lấy đầu, ngái ngủ lèm bèm nói: “Phi, đừng đùa nữa, chưa tới giờ đi làm mà”.

Thế nhưng, chẳng những không dừng lại, người nào đó còn chẳng chút e dè nào mà nhảy lên giường, lấy mái đầu cọ cọ vào lồng ngực tôi nữa. Tôi gầm gừ, dùng dằng đến lúc chịu hết nổi mới mở chăn ra, song chưa kịp quát thét tiếng nào đã nhìn thấy ánh mắt rưng rưng kia đang uất ức nhìn mình.

“Mẹ… mẹ Dĩnh Ngôn không thương Dương Dương nữa”.

Tôi cau mày bối rối. Cơn tức giận vì bị phá giấc ngủ bay biến đâu mất, chẳng còn cách nào khác đành phải ôm thằng bé vào lòng.

“Ngoan ngoan. Mẹ Dĩnh Ngôn không biết là con. Mẹ tưởng là ba Phi mà”. Tôi líu ríu nói. “Sao Dương Dương lại ở đây? Giờ này không đi học sao?”.

Chẳng ngờ Dương Dương còn khóc to hơn. Tôi nhìn nó gãi đầu gãi tai một lúc mới nghe ra mấy thứ âm thanh lèm bèm này chính là: “Mẹ lại quên rồi, con đang nghỉ hè mà”.

Biết chẳng ngủ nghê gì được nữa, tôi đành kéo thằng bé xuống giường. Dương Dương vòng tay ôm bụng tôi có vẻ rất thỏa mãn. Tôi bế nó lên, cười cười chọc: “Sao hả? Lại muốn nịnh mẹ cái gì sao?”.

“Không phải đâu. Mẹ Dĩnh Ngôn, gần đây mẹ rất có da có thịt. Ôm vào rất thích”.

Ánh mắt biết cười của thằng bé khiến tôi hơi sững lại. Haiz. Chỉ trách Dĩnh Hân sinh khéo thế. Thằng bé vừa khéo hòa hợp tất cả nét đẹp của cha mẹ, nửa phần ngây thơ của Dĩnh Hân, tám phần đẹp đẽ của Hi Văn, thành ra một tên quỷ nhỏ đáng yêu thế này cơ chứ.

Nhớ tới lời Dương Dương vừa nói, tôi nhìn mình trong gương, cau mày: “Dương Dương , gần đây mẹ Dĩnh Ngôn mập lên sao?”.

“Vâng, Dương Dương thích bụng mẹ tròn tròn. Ôm rất thích!”.

Lại cọ cọ vào bụng tôi rồi. Tôi để mặc thằng bé làm nũng, tự nhìn mình trong gương. Mặt vẫn thế cơ mà, chỉ có vòng hai dường như hơi phát triển thì phải. Trước giờ tôi vốn thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng không mập, sao lại thế này?

Không được rồi. Trông chẳng có tí cân bằng nào cả.

“Mẹ Dĩnh Ngôn, chiều mai con được nghỉ. Chúng ta cùng đi thăm mẹ nhé”.

Dương Dương cọ cọ vào người tôi, ra vẻ nũng nịu. Nhắc tới Dĩnh Hân tôi chỉ còn cách xoa đầu thằng bé, cố nén để cay nồng trong mũi không tuôn trào ra.

Bốn năm rồi. Dương Dương cũng đã lớn thế này, nấm mồ của Hi Văn cũng xanh um cỏ, thế nhưng em gái tôi thì vẫn mãi nằm im lìm thế kia, dường như chẳng bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.

Lúc rảnh rỗi, tôi thường dẫn Dương Dương đi thăm mẹ nó. Có lẽ do máu thịt tương lân, dù chỉ được ngắm nhìn Dĩnh Hân, song thằng bé vẫn dành nhiều tình cảm cho người mẹ này. Tôi kể với nó về Dĩnh Hân của trước đây, về chuyện tình như tiểu thuyết của cha mẹ nó, dĩ nhiên đã được lọc đi khá nhiều tình tiết. Những lúc ấy Dương Dương lại ôm lấy chân tôi, nài nỉ tôi kể nhiều thêm nữa. Có lẽ trong tâm trí nó, Dĩnh Hân chính là công chúa ngủ trong rừng, còn Hi Văn là một hoàng tử mãi mãi cũng không bao giờ có thể chạm tới được.

Lo ngại vì thân hình càng lúc càng phì nhiêu của mình, lại nhớ tới Phi đang công tác ở nước ngoài chưa về, chiều hôm đó tôi lôi Dương Dương đi đánh cầu. Thằng bé rất hiếu động, thỉnh thoảng lại vây lấy người tôi, nài nỉ thế này thế kia. Tôi từ chối mãi cũng không được, đành phải biểu diễn một màn lộn mèo cho nó. Ôi dào, phụ nữ cũng sắp ba mươi rồi, lộn mèo cũng khó khăn thế đấy. Tôi lộn mấy vòng, đoạn đứng cười cười nhìn thằng bé, bỗng chốc thấy bụng cồn cào khó chịu. Không lẽ càng lớn tuổi sức khỏe càng kém thế thật sao?

Có tiếng mở cửa, tôi thấp thoáng thấy tài xế của Phi dừng lại bên ngoài. Người đàn ông của tôi bước xuống xe, dáng vẻ vẫn bệ vệ như ngày nào. Trừ vài cọng râu có lẽ do bận rộn chưa kịp cạo, gương mặt anh khiến tôi có chút suýt xoa, tự sờ sờ lại mặt mình.

Khỉ thật, bao nhiêu năm rồi, sao tôi tăng cân thấy rõ, còn anh ấy vẫn phong độ thế cơ chứ?!

Vừa nhìn thấy tôi, Phi đã chạy đến nhấn tôi vào lòng mình. Mùi nước hoa thoang thoảng khiến sống mũi tôi ngưa ngứa. Tôi cười cười, giật giật cà vạt của anh, ra dấu cặp mắt ngây ngô của Dương Dương vẫn đang nhìn.

“Ba! Ba, con cũng muốn ôm”.

Dương Dương vừa cười vừa vỗ tay. Phi cúi xuống, bế xốc thằng bé lên, sau đó lại dịu dàng đặt vào má nó một cái hôn rõ tiế


Snack's 1967