XtGem Forum catalog
Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322542

Bình chọn: 7.00/10/254 lượt.

ô ấy chưa?”.

Giọng Khả Vi vẫn tỉnh táo như vậy. Đêm qua tôi lạc mất Hân và Văn, ngoài việc huy động những người quen biết trong thành phố ra còn thông báo cho Khả Vi một tiếng. Cô ấy nghe xong cũng chỉ ừ hử, căn dặn tôi vài địa điểm có thể đến gần đó, cũng không có vẻ quan tâm mấy. Từ năm năm trước chia tay nhau tới giờ, Khả Vi vẫn vậy, cô ấy luôn nhìn thế giới bằng cặp mắt bàng quan, mọi người sống cuộc sống của mọi người, cô ấy có cuộc sống của cô ấy, cho dù là bạn bè thân thiết, nếu không thể mang lợi ích đến thì cũng chỉ là người qua đường.

“Chưa”. Tôi nhếch mép.

“Anh vẫn ở gần đó sao? Chút em đi làm sẽ ghé qua một chút. Em mời anh ăn sáng”.

Tôi nói ra địa điểm, xong lại trở vào xe đợi cô ấy. Đèn trên đường lúc này cũng đã tắt hết, ánh nắng hắt rọi qua kính xe chiếu lên chiếc điện thoại trắng trên giá một màu nhàn nhạt.

Đêm qua sau khi tôi mua thức ăn trở về thì không thấy Hân và Hi Văn. Cố gắng liên lạc mãi với Hi Văn không được, tôi tìm cách gọi cho Hân, nhưng bắt điện thoại lại là một giọng nam khá lạ. Gã bảo Hân để quên điện thoại chỗ gã rồi gọi tôi đến lấy.

Lúc đó, tôi cũng hoảng hốt khi nhận ra đó là một quán bar. Hân của tôi thế nào lại vào quán bar được? Càng bất ngờ hơn nữa, người nhặt điện thoại lại là Tử Kiệt, một đại ca nổi tiếng trong thị trấn này. Nhìn thấy tôi đến, Tử Kiệt chỉ quẳng điện thoại lên bàn rồi cười châm chọc.

“Một cô bé con thế mà lại được cả hai giới hắc bạch để ý. Đừng nói cô bé cũng là bạn gái anh nhé, Khải Nam”.

Tôi không biết tại sao gã nhận ra tôi. Mà quên đi, với thanh thế của Tử Kiệt ở thị trấn này, chỉ sợ một con ruồi vô danh bay đến gã cũng biết chứ đừng nói đến tôi. Cũng không để ý đến câu nói châm chọc đầu tiên của gã, tôi hỏi Hân ở đâu, gã chỉ cười cười đáp không biết, sau đó còn gài thêm một câu đầy ẩn ý.

“Tôi nghĩ anh không cần tìm cô bé nữa, hẳn giờ cô ấy đang vui vẻ với thằng nhóc kia rồi”.

Sau đó ăng-ten báo cho tôi biết, Tử Kiệt đã hạ thuốc Hân, cả Hi Văn cũng uống. Tôi lái xe đến khách sạn của họ nhưng lại chần chờ không dám bước vào. Lúc này, sự có mặt của tôi có phải đã quá trễ rồi không? Tôi nghĩ hồi lâu, cũng không muốn ai phải khó xử, chỉ đơn giản lái xe về chỗ cũ, chờ trời hửng sáng.

Mặc dù thâm tâm rất đau, nhưng tôi cũng hiểu rõ nếu chuyện này vỡ lở, người đau lòng không chỉ có mình tôi.

Khả Vi đến mời tôi cùng dùng bữa sáng. Tôi không muốn nói, cô ấy cũng không muốn hỏi nhiều.

Cô nhìn hộc tủ đầy gạt tàn thuốc, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ nói phổi của anh không tốt, không nên hút thuốc nhiều quá. Anh biết rồi đó”.

Tôi cười gằn: “Từ bao giờ em cũng quan tâm đến sức khỏe của anh?”.

“Khải Nam, em đang nói chuyện nghiêm túc, anh cũng đừng nên giở trò trẻ con như vậy được không?”. Khả Vi cau mày, có vẻ thật sự tức giận. “Cũng đã năm năm rồi, chẳng lẽ anh còn chưa quên được?”.

“Người chưa quên được không phải anh, mà là em”. Tôi nhướng mày. “Vì cái gì mà em gọi điện đến tìm Hân giữa khuya, vì sao phải cố tình kể với Hân chuyện của anh và em? Rốt cuộc em muốn Hân biết cái gì? Em và anh là người yêu cũ, hay anh thật sự có dính dáng đến chuyện của Hân mấy năm trước?”.

Tâm trạng của tôi không tốt, thật sự lời nói ra rồi mới phát giác mình đã hơi to tiếng với Khả Vi. Lúc này mắt cô ấy ươn ướt, tôi vươn người lôi ra hộp khăn giấy, vừa lau cho cô ấy vừa nói: “Anh xin lỗi. Anh biết không phải lỗi của em”.

Khả Vi trợn mắt, giật lấy mảnh khăn song cũng không nói gì. Bữa ăn sáng trở nên khó nuốt hơn lúc nào hết.

Cô gái này đã từng có thời là cả thế giới của tôi. Tôi còn nhớ, năm đó chúng tôi cùng tốt nghiệp, trong lòng ấp ủ bao nhiêu lí tưởng, bao nhiêu hoài bão. Cứ tưởng rằng trọn đời này sẽ không bao giờ phân li, thế nhưng năm tháng qua đi, vật đổi sao dời, khi cô ấy ra đi tôi còn ngỡ như tất cả đã sụp đổ. Nhưng rồi nhiều năm như vậy, cả tôi lẫn cô đều sống tốt, không phải sao?

Trong câu chuyện về sau này, Khả Vi thật sự không có lỗi, nhưng tôi biết cô ấy vẫn canh cánh trong lòng. Ai nói người ở lại mới là người đau lòng nhất?

“Sau này anh làm gì cũng nên thận trọng một chút. Hôm qua Tử Kiệt bị anh đánh, suýt nữa đã cho người phong tỏa cả đảo rồi. Dạng người như Tử Kiệt dứt khoác không thể động vào được đâu”.

Khả Vi đi rồi, tôi vẫn ngồi lặng đó một lúc, mãi cho đến khi Dĩnh Ngôn gọi điện đến tôi mới hoàn hồn, vội lái xe đến địa điểm mà mình quen thuộc.

Lúc Hi Văn và Kẹo Chanh người trước, người sau cúi mặt rời khỏi khách sạn, tôi mở cửa ra chờ sẵn họ. Kẹo Chanh vừa thấy tôi, nét mặt xấu hổ dường như bay biến đâu mất. Trong thoáng chốc đôi mắt đã phủ một màn sương, em nhào vào lòng tôi bật khóc thút thít. Tôi vuốt mái tóc em nhưng không nói gì, chỉ quẳng cho Hi Văn một câu duy nhất:

“Dĩnh Ngôn vừa gọi, cô ấy về đến nhà rồi”.

Vẻ mặt Hi Văn cứng đờ ra, cậu ấy liếc nhìn Kẹo Chanh với vẻ bất an, rồi cũng chẳng thèm hỏi tôi tại sao biết chỗ của họ, chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế bên cạnh tôi.

Kẹo Chanh vẫn ôm lấy tôi khóc nhưng không hé nửa lời. Tôi nhìn em mà lòng đau như cắt.

Kẹo Chanh à, em muốn anh phải làm thế nào với em đây?

---oo0oo---

Vừa v