
ó chịu.
Giản Tiểu Phương không hiểu vì cớ gì, cơ thể giống như có một trận gió lạnh thổi qua. Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Thượng Quan Thuyên. Đôi mắt sâu thẳm ấy, cứ nhìn chằm chằm vào cô, tưởng như hận không thể đem linh hồn cô hút vào đó. Ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, làm cho người ta, dù không cố ý cũng thấy mê luyến.
Cô khẽ nhíu mày, vội vàng lảng tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trên tay. Bất luận là lúc trước hay bây giờ, người đàn ông này cứ như một bóng ma, ám ảnh cuộc sống của cô, khiến nó không có nổi một giây phút yên bình.
Tại sao Thượng Quan Thuyên này lại đẹp trai như vậy chứ, thật giống một tên yêu mị. Trái tim cô cũng chợt nhói lên.
Thật là một ngày dài.
Cô quay đầu, đúng lúc nhìn thấy một bông tuyết trắng noãn đang nhẹ nhàng rơi xuống . Bên ngoài, trời đã bắt đầu vào đông, có lẽ đây là đợt tuyết đầu mùa. Mà bên trong văn phòng lại xuân ý ngập tràn, cũng bởi sự có mặt của Thượng Quan Thuyên mà khắp nơi rộn rã tiếng cười nói. Nhưng nói đi, cũng phải nói lại, như thế này thì năng lực chuyên môn của cái công ty này cũng thực yếu kém đi.
Diệp An An ngắt điện thoại, hơi sững người nhìn lên tường. Sau đó, nàng trở lại phòng mình, chọn một chiếc áo ấm, thêm một chiếc mũ len rồi đi ra ngoài. Vừa mở cửa, một bông tuyết khẽ khàng đậu trên má, nàng khẽ ngẩng đầu, mỉm cười. Tuyết đầu đông, một mảnh lạnh lẽo theo đó mà rơi vào trong mắt nàng, thế nhưng khuôn mặt ấy vẫn rất thanh tĩnh, nụ cười dịu dàng vẫn nở trên môi, cho người ta cảm giác ấm áp vô cùng.
Nàng kéo lại áo khoác rồi bước tiếp ra ngoài.
Xuống xe, nàng hơi co người trong lớp áo rét. Mùa đông thực sự rất lạnh, trận tuyết này cũng khá lớn, lớp tuyết bám trên cây nhanh chóng đóng băng, tựa như những mảnh thủy tinh trong suốt được treo trên những cành cây trơ trụi lá.
Nàng đi vào một tiệm café nhỏ. Vừa bước vào cửa, nàng hơi sững người lại, thất thần nhìn bảng hiệu của tiệm, “Tơ duyên”
Nàng xoa xoa đôi bàn tay đang lạnh cóng, hơi thở tưởng chừng như cũng đóng băng lại rất nhanh bị không khí làm cho tan loãng. “Tơ duyên”, vừa nhìn thấy cái tên này, đã khiến cho nàng có một cảm giác rất lạ.
Một cái tên thật êm tai,nhưng đôi khi ở bên nhau thôi cũng chưa hẳn đã là vì yêu; giống như nàng vậy, dù cho anh không yêu nhưng số phận lại bắt anh phải giữ nàng bên cạnh, chỉ một mình nàng yêu đơn phương một cách si ngốc mà thôi.
Nàng nhẹ lắc đầu, vài mảnh tuyết mỏng đọng trên lông mi, tạo thành một làn sương trắng mông lung trước mắt. Nàng khẽ chớp mắt, bông tuyết cuối cùng hóa thành giọt nước đọng lại nơi khóe mi.
Đi vào bên trong, mọi người đang ngồi tụm năm, tụm ba bên những bàn café nghi ngút khói. Có cô gái ngồi một mình trên chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài, thật không hiểu cô đang suy nghĩ chuyện gì?
Diệp An An bước lại gần, trực tiếp ngồi đối diện với cô. Vừa vặn đúng lúc cô gái quay đầu lại, nhận ra nàng.
“ Diệp An An, cậu lại đến muộn rồi đó” Cô nhìn đồng hồ nói, thanh âm hơi lơ đễnh.
“ Đâu phải, là cậu đến sớm quá thôi” Diệp An An bối rối cười cười. Giản Tiểu Phương lúc nào cũng vậy. Rõ ràng là đã hẹn 3h gặp mặt, nhưng hiện tại mới có 2h40’ không thể tính là nàng đi muộn được, rõ ràng là do cô đã đến quá sớm.
“ Ồ, hình như mình nhớ nhầm giờ hẹn” Giản Tiểu Phương nhẹ nhàng đưa một tách đồ uống còn nóng cho nàng. Diệp An An đón lấy ly nước, cảm nhận hơi ấm của nó, khiến lòng bàn tay cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
“ An An, gần đây cũng không còn xuất hiện những tin tức ong bướm về chồng cậu nữa. Các cậu dạo này ra sao rồi” Giản Tiểu Phương buông chiếc chén trong tay xuống, một tay chống cằm, nhìn sắc mặt của cô bạn thân đã tốt lên không ít, tựa hồ như nàng đang rất vui vẻ.
Sự thay đổi này của nàng, ngoài Mục Nham ra, chắc không thể có người thứ hai. Người đàn ông này, dường như đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm tư của Diệp An An.
Hơn nữa, gần đây, bên cạnh anh ta đã không còn những scandan tình ái nữa.Những cô gái thường ngày hay bám theo anh cũng không thấy xuất hiện, đương nhiên, ngoại trừ hồ li tinh Lăng Huyên kia.
“ A, anh ấy…” Diệp An An nhợt nhạt cười, trong đôi mắt thanh thuần như xuất hiện một tia hạnh phúc. “ Gần dây, anh ấy thường về nhà rất sớm, chúng mình có thể cùng nhau ngồi ăn cơm” Tuy rằng, anh vẫn giữ thái độ như trước, chẳng hề quan tâm đến nàng. Nhưng chỉ cần như thế này đã có thể khiến nàng rất thỏa mãn rồi.
Có thể mỗi ngày đều nhìn thấy anh, nàng cảm thấy thực vui mừng.
“ Cậu thật đúng là đã trúng độc rồi” Giản Tiểu Phương đặt tay lên trán Diệp An An xác định thực sự nàng không phát sốt. Nàng thực sự đã quá yêu người đàn ông kia. Cô thực sự rất lo rằng với tính cách đơn thuần, rối sẽ có một ngày nàng phải chịu nhiều tổn thương. Vì thế, trong tình yêu, trăm ngàn lần đừng quá thật tâm, nếu không người đau khổ cuối cùng chính là bản thân mình, giống cô của ngày xưa ấy.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng vết thương trong lòng cô vẫn không thôi nhức nhối. Thậm chí, từ ngày gặp lại con người ấy, vết thương cứ ngày càng sâu hơn, đau hơn.
“ Tiều Phương, Tiểu Phương, cậu suy n