
ách này chứ?
- Em thấy chị đau lòng như thế vẫn chưa đủ hay sao? Em muốn chị vì em mà tức chết có phải không hả?
- Chị đừng ngăn cản em. Kiếp này của em đã chẳng còn gì để mất nữa. –
Người nó run bần bật – Bỏ lại tất cả để xuống đây, em không thể đứng im
nhìn mọi thứ chỉ trong một ngày mà biến mất. Thời hạn được đầu thai cũng qua rồi. Chị bảo em làm sao mà sống một mình ở đây đến lúc chết đây?
LÀM SAO ĐÂY????
- Em còn có chị kia mà. Có chị và anh Tuyên sẽ lo cho em.
- Anh Young Min mới chính là ước mơ lớn nhất đời em. Nếu không có anh ấy…em thà chọn cái chết.
- Chị sẽ không để em làm việc ngu ngốc như vậy. – Tròng mắt đỏ hoe của
tôi dán chặt vào người con bé như cảnh cáo – Tuyệt đối không được phép.
- Chị có ngăn cấm cũng không làm được cả đời. Có canh giữ cũng không giữ em mãi được đâu. Chỉ cần có cơ hội, em nhất định sẽ tìm cách tự sát.
“Bốp”
Tôi cuối cùng nhịn không nỗi cũng phải vung tay tát vào mặt nó.
- Chị…????? – Con bé ấm ức ôm mặt nhìn lên rồi gào khóc – Chị không thương em. Không thương em chút nào hết.
- Vì thương em nên mới phải thay mẹ dạy em một bài học.
- Nếu thương thì thay mẹ giúp em đi, em cầu xin chị. – Yên Vũ lại xoay
người về phía tôi, chắp tay vái lạy – Coi như em lạy chị, cầu khẩn chị.
Chị giúp em lần này nữa thôi…
Hành động này của nó thật sự đã làm cho nội tâm tôi đau triệt. Nếu trái
tim thật sự có thể vỡ vụn thì cũng đã vì đứa em gái này mà nát thành
trăm mảnh. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đẩy chị em tôi vào hoàn cảnh
oái oăm này? Tại sao mối liên hệ giữa tôi và Young Min cứ dây dưa mãi mà không dứt? Đây có phải nghiệp chướng tôi phải nhận vì lừa dối anh hay
không?
- Thần Tuyên, hãy tha thứ cho em!
Chiến lược chúng tôi đưa ra làm ba trầm tư một lúc lâu. Sau đó mới thận trọng hỏi lại:
- Những ba năm sau mới có cháu à?
Em đỏ mặt cúi đầu, tay trái vặn vẹo tay phải, vẻ thẹn thùng như một cô dâu mới.
- Có thể sẽ nhanh hơn.–Tôi nhẹ nhàng nắm lấy một trong hai bàn tay ấy –Nhiều gia đình bây giờ chỉ để tang một năm.
- Trong thời gian đó, con sẽ thường xuyên đưa con bé về đây chứ?
- Không, về nhà con thôi – Tôi lạnh lùng khước từ.
- Vậy thì không được, ba không muốn tiếp tục cuộc sống không có con cháu này.
- Chẳng phải trước giờ vẫn sống rất tốt sao?
Nói ra những lời này, trong lòng tôi thật sự rất đau xót. Mẹ mất khi cả nhà còn đang sống ở Anh. Hung thủ bỏ chạy về Việt Nam nên ba điên cuồng đuổi theo, bỏ lại tôi một mình ăn học suốt mười mấy năm bên ấy. Trong suốt khoảng thời gian đó, ông không hề sang thăm dù chỉ một lần, chỉ đều đặn gửi tiền đóng học phí và sinh hoạt hàng tháng. Học xong ngành Quản Trị Kinh Doanh, tôi trở về Việt Nam thì thấy cơ ngơi của ba đã trở nên vô cùng đồ sộ. Ông muốn tôi nhanh chóng học tập để thay thế vị trí của mình. Nhưng vì giận, tôi dứt áo ra đi, tìm đường học tiếp văn bằng hai là ngôn ngữ học - một thứ chẳng liên quan gì đến lĩnh vực ban đầu.
Kể từ đó đến nay, hai cha con nhà ai mạnh người nấy ở. Tôi không quan tâm đến việc làm ăn phi pháp của ba. Còn ông cũng không cấm cản công việc tôi đã chọn. Hành động này của một đứa con đối với ba mình có phải là quá bất hiếu?
- Ba muốn mỗi tuần hai đứa phải ở lại đây một ngày.
Có phải không? Đã là thời buổi nào mà đầu óc ông còn đưa ra những yêu cầu “tưng tưng” như vậy? Tuyết Vinh bức xúc nhìn tôi, toan mở miệng cãi lại thì đã bị tôi ra hiệu phải bình tĩnh.
- Con gái đi qua đêm là không tốt. – Tôi biết mình không thể nóng nảy với ba – Cô chú Minh sẽ không chấp thuận.
- Thì cứ nói là qua nhà bạn.
- Cô ấy không có bạn bè nào thân đến mức…
- Không có thì tìm cho có đi. – Ông nói với giọng dứt điểm – Chiều ba cho người chở hai đứa đi đăng ký kết hôn.
- Tự tụi con có thể làm được.
- Còn nữa, hôm qua đã liên hệ với phía cảnh sát. Khi nào họ đến, các con phải nghe dặn cho thật kỹ. Tránh trường hợp cho lời khai không khớp.
Ba hình như chẳng quan tâm gì đến ý kiến của tôi. Ông lúc nào cũng độc đoán và vô lý như vậy khiến tôi nhiều lần cảm thấy bị xem thường. Ngang nhiên bắt con gái nhà người ta đi, sau đó lại còn chỉ cách để về nhà lừa dối cha mẹ. Ngay đến cảnh sát còn trở thành đồng bọn. Thật không biết họ sẽ có thể bịa ra những chuyện gì.
Trời ơi, tại sao ông lại bắt tôi phải tiếp tay cho người xấu là ba ruột của chính mình thế này?
Bước ra khỏi Phường với tờ giấy hôn thú trên tay, tôi sung sướng xoay vòng, nhấc em lên khỏi mặt đất. Thật may vì cô bé này khi rời khỏi nhà vẫn nhớ mang CMND trong túi.Tuyết Vinh xấu hổ chỉ biết lấy tay che mặt, chẳng dám nhìn ai. Bộ dạng đáng yêu đúng điệu một cô gái nhút nhát.
- Anh hả dạ lắm phải không? – Người em hơi lảo đảo khi cố đứng vững trên mặt đất.
- Em nói gì vậy? – Tôi giả vờ ngây thơ - Đây đều là anh muốn tốt cho em.
- Tốt cho em?–Cô bé khẽ “hứ” một tiếng rồi xoay mình bỏ chạy –Tốt cho anh thì có!
- Chờ anh với, Tuyết Vinh…Tuyết Vinh…
Ý nghĩ người phụ nữ đáng yêu này từ nay đã chính thức thuộc về mình khiến một thằng đàn ông như tôi lâng lâng vì hạnh phúc. Dù cái tên được ghi trên giấy đăng ký là Triệu Yên Nhi và chúng tôi vẫn