
a Liêu hậu đem đám người Liên Hoa trục xuất về nhà.
Hắn bị nàng làm cho phát cáu, lại không thể khống chế bị nàng hấp dẫn thật sâu. Nhất là khi Tống Liêu giao chiến thì nàng biểu hiện ra khí tiết hiếm thấy, sự trung trinh cùng kiên nhẫn của nàng làm cho hắn khâm phục tận đáy lòng.
Ở trên chiến trường trong nháy mắt khi nhìn thấy nàng, hắn rốt cục thừa nhận chính mình đã yêu nàng – Tinh Linh này – Công chúa Đại Tống này.
Hắn thật vất vả kiên quyết, quyết tâm cùng nàng chia tay, lại không dự đoán được nàng lại có thể bí mật trở lại Đại Liêu, cố ý bỏ qua sinh tử tùy theo hắn, vì thế hắn rốt cục nhìn thẳng vào tình cảm của mình, liều lĩnh áp chế phụ vương thành toàn hai người bọn họ. . . . . .
Ánh trăng lờ mờ theo ngoài cửa sổ chiếu vào, xua tan tối tăm trong phòng.
Da Luật Tề mông lung theo ánh trăng, tinh tế đánh giá Triệu Khuynh Thành ngủ ở bên cạnh hắn.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, lông mi dài và dày giống cây quạt, đáy mắt nàng có một bóng ma, làm cho hắn đoán không ra tâm tư lòng của nàng; cái miệng nhỏ nhắn của nàng hơi hơi mở ra, hiển nhiên hoan ái quá độ vừa rồi làm nàng phi thường mệt mỏi.
Hắn nếu thật sự quan tâm chăm sóc nên cho nàng nghỉ ngơi thật tột, nhưng hắn thật sự nhịn không được, nàng quyến rũ làm say lòng người, hé mở hơi thở mùi đàn hương từ miệng, giống như muốn đòi tình nhân hôn; hắn đã bị mê hoặc, không thể khống chế cúi đầu, đem lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng hôn sâu, làm cho Triệu Khuynh Thành vừa mới ngủ không thể không lại thanh tỉnh.
"Ô, Tề. . . . . ." Nàng bị nhiệt tình của hắn làm cho hoảng sợ.
Không thể nào? Lại muốn nữa sao?
"Bảo bối, đừng sợ, chỉ là một cái hôn mà thôi. Ta cũng mệt mỏi, cho dù ta muốn một lần nữa, cũng là có tâm vô lực." Da Luật Tề thấy bộ dáng nàng hoảng sợ, không chỉ hảo tâm an ủi nàng, còn phi thường còn thật sự lôi kéo tay nàng đến dưới bụng hắn "Nghiệm minh chính bản thân".
Triệu Khuynh Thành vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, "Ngươi nha, hiện tại tựa như một cái tiểu lưu manh! Ta nhớ rõ thời điểm ta mới nhận thức ngươi, ngươi cũng không phải là cái dạng này."
Da Luật Tề tà tà cười, "Như vậy ngươi là thích ta lưu manh một chút, vẫn là thích ta khốc một chút? Vì ngươi, ta như thế nào đều được."
Hắn nhiệt tình quá độ làm cho Triệu Khuynh Thành mơ hồ cảm thấy bất an, nàng như có suy nghĩ gì nhìn Da Luật Tề liếc mắt một cái nói: "Tề, ngươi là không phải có chuyện gì gạt ta? Ngươi cho ta cảm giác, phảng phất là sợ hãi ta sẽ biến mất." Nàng bị ý nghĩ của chính mình dọa, cuống quít ôm Da Luật Tề, "Hay là nói. . . . . . là ngươi tính biến mất? Tề, ngươi phải rời khỏi ta, đúng hay không?"
Kinh ngạc sự mẫn cảm của nàng, Da Luật Tề miễn cưỡng cười, nhẹ vỗ lưng của nàng nói : "Ta làm sao có thể rời đi ngươi, không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Tề, không bằng để ta sinh cho ngươi một đứa nhỏ đi." Nàng vội vàng nhìn hắn.
"Chuyện sinh đứa nhỏ không cần gấp như vậy, ta và ngươi đều còn trẻ, vài năm nữa rồi nói sau." Da Luật Tề thản nhiên từ chối.
Hắn cũng khát vọng nàng sinh cho hắn một đứa nhỏ, nhưng đứa nhỏ một khi xuất thế, phụ vương sẽ lập tức tiến hành khảo nghiệm Khuynh Thành.
Hiện tại hắn còn không nắm chắc Khuynh Thành sẽ vì hắn mà không để ý đến Đại Tống, nếu nàng không thể thông qua khảo nghiệm, chẳng phải là hai người bọn họ phải tách ra?
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Bởi vậy hắn tình nguyện bọn họ cả đời không có đứa nhỏ - đây là kế hoạch hắn đối kháng Liêu vương.
Da Luật Tề cự tuyệt làm cho đáy lòng Triệu Khuynh Thành cảm thấy mất mát.
Đến tột cùng là chuyện gì sai?
Da Luật Tề lại không nghĩ muốn có đứa nhỏ của hắn cùng nàng?
Chẳng lẽ nói, tương lai bọn họ cũng không cần một đứa nhỏ? Chẳng lẽ nói bọn họ không cách nào làm cho một cái đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành?
Triệu Khuynh Thành vừa sợ vừa nghi, một đêm, nàng lăn lộn khó ngủ. . . . . .
Đoàn người Da Luật Tề ở Oa gia, trải qua ba ngày hòa giải, hai nhà Oa gia cùng Thôn gia rốt cục bắt tay giảng hòa.
Hai nhà vì tỏ vẻ hữu nghị cùng thành ý, tổ chức riêng đêm đốt lửa trại rất lớn.
Da Luật Tề tay cầm bình rượu lớn, vẻ mặt sung sướng nhìn mọi người nâng cốc hoan ca.
Chỉ thấy bọn họ ôm nhau quen thuộc vừa làm bằng hữu vừa lại làm náo loạn, còn có người đã ở bên đống lửa theo âm nhạc hoa chân múa tay vui sướng đứng lên. . . . . .
Một tiếng sáo bắt đầu vang lên, một đội mỹ nữ trên đầu đội bình sứ, một đường vừa nhẹ nhàng ca vừa nhảy múa tuyệt đẹp từ xa đi tới gần, xiêm y mỏng manh ở tung bay trong gió, chọc ghẹo làm mọi người liên tục la lên.
Triệu Khuynh Thành thấy thế, nhíu mày, không tự chủ được nhìn về phía Da Luật Tề, phát hiện hắn lại có bộ dáng thật hưởng thụ, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Đúng lúc này, trong đám người truyền đến cười vang thanh, nguyên lai Oa gia có hai gã thanh niên sớm khó nhịn đói khát, một phen kéo xuống áo trắng nữ tử đùa giỡn lên.
Bọn họ hồ nháo như vậy, làm cho Triệu Khuynh Thành lửa giận bừng nổ, vừa muốn phát tác thì lại nghe tiếng sáo nhanh chóng chuyển thành mãnh liệt, các nữ tử điên cuồng mà vặn vẹo vòng e