XtGem Forum catalog
Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323120

Bình chọn: 8.5.00/10/312 lượt.

cảnh tượng Thành Tổ

đánh bóng cùng với tướng sĩ và binh lính. Thành Tổ cưỡi ngựa lao vun

vút, phá rất nhiều đường bóng làm binh sĩ tung hô vạn tuế không dứt, đến cả Thống soái Mạch Tuệ cũng chỉ còn biết nhìn Thành Tổ mà than mình

thua kém. Chỉ duy nhất một hộ vệ thân cận luôn che mặt của ông mới có

thể tạm coi là đối thủ của Thành Tổ…

Khi đọc đến đoạn này tôi đã

nghĩ, Thống soái Mạch Tuệ chưa hẳn là không bằng Thành Tổ, có điều ông

là người hiểu rõ chốn quan trường, nếu không sao lại có thể làm đến chức thống soái? Ngược lại, cái người hộ vệ thân cận mà đến mặt cũng không

dám lộ ra kia, quả là quá non!

Gọi là đánh bóng, nói thẳng ra chỉ là cưỡi ngựa chơi bóng thôi.

Nói đến môn thể thao này, trước đây không phải tôi chưa từng nhìn thấy, chỉ là hồi ấy tôi thuộc tầng lớp thường dân, nhìn thấy ngựa trên ti vi cũng không ít, nhưng nếu dắt nó tới trước mặt bảo tôi cưỡi thử, chắc hẳn là

tôi sẽ run lên bần bật chứ đừng nói gì đến chuyện tôi cưỡi ngựa tranh

bóng cùng với một đám người… Nếu đổi lại là môn bóng đá chạy bằng chân

thì nhất định tôi sẽ ra sân đá với họ ngay lập tức.

Lục Ly nhiệt

tình chuẩn bị đồ cho tôi một cách hết sức cẩn thận, còn tôi thì lại cảm

thấy rất khổ sở, đành lên tiếng thăm dò Lục Ly: “Liệu ta không ra sân có được không?”.

Lục Ly quay lại nhìn tôi, đôi mắt hạnh trợn tròn

như hạt long nhãn: “Như thế sao được? Nương nương là người đứng đầu Đông Cung, sao có thể không ra sân? Hơn nữa, lão thái gia nhà chúng ta lại

là Trương Lang hiển hách của quân Giang Bắc, kỹ thuật cưỡi ngựa cao

siêu, một mình một ngựa một đao, khua gươm như múa, thiên hạ ai mà không biết? Nương nương là con nhà võ tướng, không thể nào hạ thấp danh tiếng của Trương gia được!”.

Không thể nào hạ thấp danh tiếng của Trương gia!

Trời, áp lực lớn quá! Nhìn vẻ nghiêm túc của Lục Ly, tôi thực sự không nỡ nói với cô ấy rằng, nương nương của cô bây giờ, đến cả cưỡi ngựa cũng không biết…

Tôi thấy mình rất mâu thuẫn, liệu có nên nói tình hình này với “ông chủ” không?

Nếu anh ta biết chuyện, không biết sẽ có thái độ như thế nào?

Bỗng nhiên, tôi thấy có phần chờ mong.

Đêm trước buổi Lễ đánh bóng, tôi tới điện của Tề Thịnh tìm gặp anh ta, đắn

đo một hồi, tôi khéo léo nói cho anh ta biết rõ tình hình.

Tề Thịnh đang cầm tấu chương chuẩn bị phê duyệt, ngước mắt lên nhìn tôi, nét mặt vẫn rất bình thản.

Bất giác tôi than lên một tiếng, định lực quá tốt!

Tề Thịnh bỗng ném đám tấu chương trong tay xuống, đứng dậy khỏi thư án đi

vòng tới bên cạnh tôi, không nói một lời nào, kéo tay tôi lôi ra ngoài.

Tôi rất ghét cái kiểu lôi lôi kéo kéo giữa đàn ông với nhau, hơn nữa lại bị Tề Thịnh làm cho loạng choạng, vội vàng kêu lên: “Này, chàng buông tay

ra đi! Thế này là thế nào!”.

Tề Thịnh còn không thèm quay đầu lại, chỉ gầm lên vẻ mất kiên nhẫn: “Nàng im ngay!”.

Nói xong liền hướng về phía những nội thị trong cung hét: “Chuẩn bị ngựa!”.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tề Thịnh không vui, nội thị cũng không dám chần chừ, vội vàng chạy đi báo người chuẩn bị ngựa.

Vì Tề Thịnh yêu thích võ nghệ nên Đông Cung dành riêng một chỗ cho anh ta

luyện võ. Khi Tề Thịnh kéo tay tôi đến một chỗ luyện võ ở một góc Đông

Cung thì đã có hai con ngựa chờ sẵn.

Những người hầu đều bị Tề Thịnh ra lệnh rời đi nên sân tập võ không còn lấy một bóng người.

Tôi lập tức hiểu ra, anh chàng này định tập huấn đêm!

Nửa đêm, ngựa đã mệt, làm vậy… rất dễ xảy ra sự cố!

Tôi nhìn Tề Thịnh, thương lượng: “Liệu để sáng sớm mai học có được không?”.

Vẻ mặt Tề Thịnh lạnh lùng, thốt lên đúng hai từ: “Lên ngựa!”.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành cầm lấy dây cương, đang định lên ngựa theo

cách học được trên ti vi thì bị Tề Thịnh gọi lại, tôi quay đầu nhìn anh

ta.

Tề Thịnh lạnh lùng nói: “Cởi váy ngoài ra!”.

Tôi sững người, cởi váy? Anh ta muốn tôi trèo lên ngựa hay là lại muốn trèo lên người tôi?

Có lẽ ánh mắt của tôi đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng quá rõ ràng, vì vậy Tề Thịnh sầm mặt lại, tức giận: “Mặc vướng víu như thế, cưỡi ngựa làm sao

được?”.

Tôi chợt hiểu ra, vội chạy tới một góc sân tập, cởi hết

áo váy vướng víu trên người ném xuống đất, chỉ mặc một bồ đồ lót quay

trở lại, túm lấy dây cương, lắp yên ngựa định nhảy lên…

Tư thế

của tôi lúc ấy tuy không được đẹp mắt nhưng cuối cùng thì cũng đã ngồi

được lên được mình ngựa, tôi thẳng lưng, quay lại nhìn Tề Thịnh với vẻ

đắc ý.

Tề Thịnh đứng ngây ra nhìn tôi, biểu hiện trên mặt rất đặc biệt, rất khó tả.

Tôi cân nhắc, không lẽ là vì anh ta chưa nhìn thấy tôi… thoải mái như thế bao giờ chăng?

Tôi giật giật dây cương, hỏi Tề Thịnh: “Chúng ta… bắt đầu chứ?”.

Một đêm tập luyện có thể có được kỹ thuật cưỡi ngựa giỏi… Đừng mơ! Chưa

từng nghe nói ai học cưỡi ngựa sau một đêm mà được như vậy. Dù tôi là

người có thể lực và kỹ năng không đến nỗi tồi nhưng cũng chẳng thể nào

đạt được đến trình độ ấy.

Dù sao tôi cũng đã có thể cưỡi ngựa

chạy được rồi. Có điều cưỡi trên mình ngựa và cúi người đánh bóng là hai động tác vô cùng khó, nếu làm từng động tác một thì được, song làm cùng một lúc thì tôi không dám.