Pair of Vintage Old School Fru
Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Thái Tử Phi Thăng Chức Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323585

Bình chọn: 8.00/10/358 lượt.

ta đã thay bộ trang phục của thị vệ.

Lý thị vệ vái chào rồi đưa cho tôi một bộ quần áo của thị vệ, thì thầm:

“Nương nương, Điện hạ có lệnh, lát nữa tới bến tàu Thái Hưng, nương

nương hãy giả làm thị vệ đi theo tiểu nhân lên bờ, nhất định không để

người khác phát hiện ra thân phận”.

Chuyện đã đến nước này, tôi

cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác đành thay trang phục, dùng tấm vải

trắng bó cho ngực nhỏ lại, cẩn thận cuộn thủ lệnh mà Tề Thịnh đưa cho

tôi lại thật bé, nhét vào trong.

Thuyền tiếp tục chạy một lúc nữa thì tới ngoài thành Thái Hưng. Thủ thành Thái Hưng, Dương Dự mang theo

rất nhiều quan lại đã chờ sẵn ở bến tàu từ lâu. Trong tiếng kèn trống

rộn rã, Tề Thịnh được đón tiếp lên bờ, lập tức vào thành Thái Hưng.

Tôi theo Lý thị vệ hòa lẫn vào đám đông lên bờ, vừa mới nơm nớp đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy tiếng một người nào đó kêu lên kinh ngạc:

“Nương...A! Sao cô cũng tới đây?” .

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Nghiêm đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, há mồm trợn mắt nhìn tôi.

Nhìn thấy anh ta, tôi thấy tâm trạng đỡ hơn một chút bèn lên tiếng hỏi: “Lệnh đường ở đâu?”.

Dương Nghiêm như mắc nghẹn, không trả lời, sải bước đến gần tôi.

Lý thị vệ ở phía sau bước sát đến bên tôi, khẽ nói: “Nương nương, lúc này

nhất định không thể để xảy ra chuyện! Tiểu nhân thấy, chúng ta nên tìm

một chỗ để tránh đã, tốt nhất là đừng có luẩn quẩn với người kia”.

Lúc đó tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, bèn bước vào giữa đám đông

theo Lý thị vệ, định nhân lúc chen chúc thoát khỏi Dương Nghiêm. Ai ngờ

Dương Nghiêm nhất quyết không chịu từ bỏ, cứ gạt những người cản trở

trước mặt mà đuổi theo tôi, miệng không ngừng kêu lên : “Chờ chút đã,

chờ chút đã”.

Chờ cái mẹ nhà anh! Tôi chửi thầm trong bụng, chân

bước càng nhanh hơn. Lý thị vệ dẫn tôi đi một vòng quanh bến cảng, cuối

cùng lại trở về bên bờ sông. Nhìn thấy Dương Nghiêm vẫn bám đuổi phía

sau, Lý thị vệ bèn kéo tôi nhảy lên một chiếc thuyền đánh cá bên bờ, vội vã giục người trên đó: “Chèo thuyền đi, nhanh lên!”.

Người đánh

cá nhanh nhẹn cởi dây neo thuyền, con thuyền nhỏ theo dòng nước trôi

theo dọc bờ sông, chỉ loáng một cái đã đi được một khoảng khá xa.

Dương Nghiêm chậm mất một bước nên chỉ còn biết đứng giậm chân trên bờ. Có

điều anh ta vẫn không chịu từ bỏ, giơ tay vẫy vẫy về phía tôi.

Tôi thấy rất vui nên cũng giơ cao tay về phía Dương Nghiêm, chính xác là giơ ngón giữa lên với hắn.

Dương Nghiêm thấy vậy càng vẫy tay rối rít hơn.

Gió thổi trên mặt sông khiến tốc độ của thuyền nhanh hơn, chèo một hồi nữa

thì không còn thấy Dương Nghiêm đuổi theo, cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay người lại nhìn Lý thị vệ, hỏi : “Chúng ta làm

sao bây giờ? Quay trở lại hay là tìm một bến khác để lên bờ?”.

Lý thị vệ đáp: “Bây giờ mà quay trở lại bến tàu thì e không ổn, chi bằng

bây giờ tìm một chỗ khuất lên bờ, sau đó quay lại thành Thái Hưng tìm

điện hạ”.

Lý thị vệ lời nói kính cẩn, thần thái bình tĩnh.

Tôi suy nghĩ một lát, thấy có lẽ như thế là tốt nhất, bèn gật đầu đáp: “Lý thị vệ suy nghĩ thật chu đáo, cứ làm như thế đi”.

Người lái thuyền vẫn miệt mài chèo ở phía sau, không để vào tai những lời trao đổi giữa tôi với Lý thị vệ.

Đột nhiên tôi nghĩ ra một việc, lập tức thấy đầu căng lên, sống lưng lạnh

toát. Cố gắng giữ vẻ bình thường, tôi đi về phía cuối thuyền, ngồi xuống rồi giả bộ dùng tay quạt quạt, nói: “Hôm nay nóng thật đấy”.

Vừa nói tôi vừa cởi đôi giày ở chân, không để ý đến vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của Lý thị vệ và người chèo thuyền, thậm chí còn tháo luôn cả tất,

ngẩng đầu lên hỏi Lý thị vệ: “Sao? Không thấy nóng à?”.

Lý thị vệ quay đầu đi tránh ánh mắt của tôi, lắc đầu.

Thái độ của anh ta khiến tôi thấy nghi ngờ, nếu muốn hại chết tôi, theo lý

mà nói, sao lại cử một người da mặt mỏng như vậy, không lẽ là tôi đã quá đa nghi rồi?

Tôi thấy hơi do dự, không biết có nên nhảy xuống

nước hay không? Ai ngờ, khoảng thời gian do dự chính là thời khắc quan

trọng nhất, suýt nữa thì cái mạng của tôi đi đời rồi. Người da mặt mỏng

kia một khi đã ra tay thì vừa nhanh vừa hiểm độc, khi tôi kịp phản ứng

thì trước mặt đã là mũi nhọn của dao. Cũng may là tôi ngồi bên mạn

thuyền, liền lập tức ngửa người về phía sau, thả thẳng người xuống nước

mới thoát được, nhưng ngực thì đau nhói, nhìn xuống đã thấy có vết máu.

Mặt nước lập tức xuất hiện một dải hồng, tôi không kịp nghĩ ngợi gì nhiều,

lấy hơi cố bơi đến một chỗ thật xa, loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lý

thị vệ kêu lên giận dữ: “Mau vớt xác lên, trong tay cô ta còn có thủ

lệnh của thái tử”.

Tôi đưa tay giữ lấy ngực theo phản xạ, thấy thủ lệnh vẫn còn nên càng cố gắng bơi về phía bờ sông.

Tóm lại:

Thứ nhất, con người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong, sát thủ có thể là một chàng trai ngây thơ hễ nhìn thấy con gái liền lập tức đỏ mặt.

Thứ hai, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, là thân con gái, đường sự nghiệp trên tay hằn sâu quả nhiên cũng có chỗ tốt.

Thứ ba, con người ta không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Tề