
hì cứ uống cho thỏa thuê đi!”.
Tôi ngẩn người ra, uống hết ly rượu đó.
Lục Ly từ phía sau lại tiến tới, khẽ nói: “Nương nương thấy chưa, Hoàng
thượng rất yêu chiều nương nương!”, vừa nói vừa rót đầy rượu cho tôi.
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra, chắc hai người này muốn chuốc cho tôi say để dễ bề
hành động. Các người coi ông đây là đồ ngốc chắc? Mẹ kiếp, thế thì hôm
nay ta sẽ không uống nữa! Tôi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, sai Lục Ly với giọng lạnh lùng: “Ta đau đầu, không muốn uống nữa, hồi cung!”.
Tề Thịnh hơi nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng nhiên bật cười, khẽ nói: “Cũng được, Bồng Bồng hồi cung trước, chờ trẫm”.
Tôi vừa đứng dậy, nghe thấy thế, bước chân chợt loạng choạng.
Lục Ly vội đỡ rồi dìu tôi đi ra ngoài đại điện.
Tôi vừa đi theo Lục Ly vừa nói: “Lục Ly à, làm chuyện gì cũng không nên quá gấp gáp. Ta hiểu tấm lòng của em, nhưng đây là chuyện một người không
thể làm được. Hơn nữa, chuyện nam nữ, ai chủ động người ấy sẽ… Haizz,
chúng ta đi chậm một chút không được à?”.
Cuối cùng thì Lục Ly cũng dừng bước, quay lại nhìn tôi.
Tôi vừa thở phào một hơi thì nhìn thấy Lục Ly ra hiệu cho đám cung nữ, thái giám theo hầu ở phía sau, hai tiểu cung nữ từ phía sau lập tức chạy
tới.
Lục Ly nhanh chóng sai: “Nương nương say rượu rồi, mau dìu nương nương về cung!”.
Tôi không thể nào nghĩ được rằng cũng có một ngày tôi say rượu!
Bầu trời đêm rất sáng, trăng tỏ sao thưa. Tôi ngẩng lên nhìn trời, trong lòng chỉ muốn chửi một ai đó!
Tôi được những người hầu đưa về cung rồi cởi bỏ áo xống, dìu vào bồn tắm,
kỳ cọ tắm rửa, sau đó mặc lên người áo ngủ mỏng tang... Cuối cùng, tôi
không nén được bèn đưa ra ý kiến với Lục Ly: “Có thể mặc dày hơn một
chút được không? Bây giờ vẫn đang là tháng Chạp giá rét mà!”.
Lục Ly cẩn thận tô thêm một lớp son nữa lên môi tôi, không hề để ý tới
những lời tôi nói, nhắc: “Nương nương đừng nói chuyện, hỏng môi bây
giờ!”.
Tôi ngoan ngoãn mím môi lại, nhắm mắt suy nghĩ về những chuyện mà mình sắp phải đối diện.
Là hoàng hậu, việc ngủ cùng với hoàng thượng là đương nhiên. Nếu tôi đã
ngồi ở vị trí này thì dù có trốn tránh cũng chẳng trốn tránh được bao
lâu, trừ phi Tề Thịnh thực sự căm ghét, muốn vứt bỏ tôi.
Nếu anh ta thực sự muốn vứt bỏ tôi thì chỉ có hại mà không có lợi.
Huống chi chuyện nam nữ này, nếu từ chối một vài lần, đàn ông còn cho bạn là
người có cá tính, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần thì dù có hứng thú và
nhẫn nại đến mấy rồi cũng hết.
Hơn nữa, dù sao chuyện đó cũng đã xảy ra một lần rồi, thêm mấy lần nữa cũng chẳng sao. Nhắm mắt lại, cắn răng thì rồi cũng qua !
…
Mặc dù tôi đã nghĩ ra cả trăm ngàn lý do, nhưng không hiểu sao vẫn không thể nào gạt bỏ được cảm giác gờn gợn trong lòng.
Mẹ kiếp! Tại sao ông đây phải nằm dưới!!!
Đêm đã khuya, ngọn nến đỏ trong điện lay động trước gió. Sau rất nhiều lần
Lục Ly ra ngóng vào trông vô cùng sốt ruột, cuối cùng Tề Thịnh cũng đến, tuy rằng rất muộn.
Tôi bị Lục Ly lôi dậy ra nghênh giá từ ngoài
cửa điện. Tề Thịnh nhìn tôi một cái, ánh mắt lộ vẻ hơi thiếu tự nhiên,
sau đó được mấy nội thị phục vụ tắm rửa. Khi Tề Thịnh mặc xong áo xống
trở ra thì tôi đã ngồi xếp bằng trên giường, trong bụng cứ nhủ thầm: Bây giờ ta đã là hoàng hậu, sau này ta còn phải làm thái hậu. Bây giờ ta đã là hoàng hậu, sau này ta còn phải làm thái hậu…
Những người trong điện lui ra không một tiếng động. Tề Thịnh ngôi xuống mép giường, lặng lẽ nhìn tôi.
Giờ phút ấy, lòng tôi bỗng nhiên bình ổn. Mẹ kiếp, cũng chỉ là lên giường
chứ gì! Dù sao cũng là đồng loại, so với nhân thú chẳng phải tốt hơn
nhiều sao? Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông, có cần yếu đuối như vậy không? Đến phụ nữ bị bán sang nước khác còn sống rất tốt đấy thôi!
Tôi lo sợ điều gì nữa?
Tôi ngước lên nhìn Tề Thịnh.
Tề Thịnh cũng hơi nhướng mày lên.
Tôi hỏi Tề Thịnh một cách rất bình thản: “Chàng cởi trước hay là thiếp cởi trước?”.
Tề Thịnh hơi ngây ra một chút, lát sau đáp: “Nàng cởi trước đi”.
Tôi cảm thấy, nếu đã quyết định lên giường thì chẳng cần phải tranh chấp
việc ai cởi trước làm gì. Hơn nữa, ai chưa nhìn thấy của người kia chứ!
Vì thế, tôi cởi bỏ bộ đồ ngủ rất mềm, rất mỏng và cũng rất không thoải
mái trên người ra một cách rất tự nhiên, lúc đang định cởi nốt áo yếm,
tôi chợt nhớ ra một chuyện, bèn dừng lại hỏi Tề Thịnh với vẻ nghiêm túc: “Này, chàng thích kiểu nào”.
Tề Thịnh hơi ngẩng người ra, rồi “ừm” một tiếng theo phản xạ.
Tôi cười khinh khích, nháy mắt vời Tề Thịnh, ý muốn nói: “Chuyện gì thì
chàng biết đấy”, rồi cười bảo: “Giả vờ giả vịt làm gì, chẳng phải chúng
ta sẽ lập tức ‘thẳng thắn đối diện’ nhau sao? Thích thế nào thì cứ nói
trước là tốt nhất!”.
Tề Thịnh không nói gì, vẻ mặt dần sa sầm lại.
Thấy anh ta như vậy, tôi không dám lôi thôi nữa, trực tiếp nói: “Thiếp không có yêu cầu gì nhiều, chỉ có một điều”, nói rồi tôi dùng tay chỉ lên
trên, nói tiếp: “Thiếp muốn ở trên”.
Tề Thịnh đứng bật dậy khỏi giường, phủi tay áo bỏ đi.
Tôi vui mừng như phát cuồng, giơ tay lên vẫy theo bóng lưng của anh ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nằm