
o Trầm Lạc:"Người nào có quyền lực nhất, người đó có thể cho các ngươi xuất xung." Trong hoàng cung người có quyền lực nhất chính là đương kim hoàng thượng, nhưng Trầm Lạc chỉ gặp mặt hoàng thượng có một lần. Ngay cả hậu cung của mình hoàng thượng còn không trông nom, sao có thể trông nom một sương phòng nhỏ nhoi được?
"Trầm cô nương, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Có một số việc, đôi khi cách giải quyết cũng không khó khăn như mình nghĩ." Thanh âm Nhị hoàng tử nhàn nhạt tựa như pha chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên Trầm Lạc cảm thấy nhị hoàng tử hắn như một thần tiên, lần thứ hai lại thấy hắn chỉ là người phàm.
Trầm Lạc không biết phải trả lời thế nào, trong thời gian ngắn, sự yên tĩnh như nước sông tràn bờ.
"A a. . . . . ." Đột nhiên bên sương phòng phát ra tiếng kêu la, chuông báo trong lòng Trầm Lạc vang dội, nàng không thèm để ý tới Nhị hoàng tử kia nữa, lập tức chạy về sương phòng. Khi nhìn thấy những đốm lửa nhỏ và khỏi trắng bốc ra từ phòng Bạch Mạn Thanh thì Trầm Lạc vô cùng lo lắng. Nàng không nghĩ ngợi gì mà chạy vọt vào phòng rồi cõng Bạch Mạn Thanh đang mê man, mặt xám như tro ra. Trong đình sương phòng có rất nhiều thái giám cung nữ đứng đầy ở đó, bọn họ không ngừng hắt nước vào đám lửa. Lưu ma ma bên cạnh Thái hậu, Ngô ma ma của hoàng hậu và Lưu công công bên người hoàng thượng cũng vội vàng chạy tới
Đúng lúc Trầm Lạc định thở phào một cái thì lại nhớ tới ba món đồ trang sức Vũ Văn Thượng tặng mình vẫn đang ở trong tủ quần áo. Nếu không có ba món trang sức kia, nghĩ tới hậu quả, Trầm Lạc nắm chặt hai quả đấm vọt vào lần nữa. Hai ma ma liền đuổi theo đến choáng váng, lập tức ra lệnh cho thị vệ ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước.
"Hắt nước mau lên, còn hai người các ngươi đi vào cứu Trầm cô nương ra nhanh. Nếu có chuyện gì, hoàng thượng sẽ chém đầu hai ngươi đấy." Giọng lanh lảnh của Lưu công công khiến mọi người kinh hoảng, hai thị vệ mặc kệ mạo hiểm lập tức vọt vào trong cứu người.
"Còn hai người các ngươi mau đi dọn dẹp hai gian phòng cuối phía tây nhanh” Lưu ma ma cũng bắt đầu phân phó hai cung nữ bên cạnh. Mặt Ngô ma ma đột nhiên biến sắc, bước đến gần Lưu ma ma, nhẹ nhàng nói: "Lưu ma ma, hai phòng kia lúc trước là của Dung phi và Vạn quý phi, hoàng hậu nương nương đã dọn dẹp. . ." So với Ngô ma ma thì Lưu ma ma vào cung sớm hơn, chức vị cũng lớn hơn Ngô ma ma, vì vây khi nói chuyện không thể không ăn nói khép nép.
"Đang lúc cấp bạch không nên cố kỵ những điều này nữa. Thiên kim duy nhất của Bạch tướng quân đột nhiên bị té xuống nước sau đó phòng lại bốc cháy, chuyện này dù muốn che giấu cũng không giấu được. Giờ Lưu công công cũng tới rồi, Ngô ma ma, lão thân tin tưởng hoàng hậu nương nương sẽ thông cảm." Lưu ma ma một phen đem Ngô ma ma chận phải á khẩu không trả lời được.
Một cung nữ cõng Bạch Mạn Thanh vẫn còn đang mê man. Đám thiên kim kia thì đứng nhìn Trầm Lạc nhảy vào trong ánh lửa bập bùng, những thiên kim đó nhát gan nên thấy vậy liền run cả người, dĩ nhiên là cũng có chút hả hê mong Trầm Lạc vào đó rồi thì đừng ra nữa.
Không lâu sau, dưới ánh trăng một thân ảnh màu vàng xuất hiện, Lưu công công, Ngô ma ma, Lưu ma ma rối rít cúi người: "Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu."
Hoàng thượng nhìn ngọn lửa dần không thể khống chế, "Mọi người sao rồi? Bị thương có nặng không?"
Ngô ma ma, Lưu ma ma quỳ không nói lời nào. Lưu công công mở miệng: "Hoàng thượng, vốn là mọi người đã đi ra rồi. Nhưng đột nhiên Trầm cô nương lại nhảy trở vào, đến giờ vẫn còn chưa ra."
Hoàng thượng nhíu chặt chân mày, đúng lúc này, hai thị vệ từ trong phòng vọt ra. Khi thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trên lưng hai thị về thì hoàng thượng và hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lưu ma ma, tìm hai cung nữ hiền lành an phận chăm sóc Trầm nha đầu và Bạch nha đầu." Thanh âm vị hoàng đế uy nghi vang khắp sương phòng, Lưu ma ma lập tức khom người lĩnh mệnh.
Hai gian phòng cũng được thu dọn nhanh chóng, trước khi rời đi hoàng thượng liếc nhìn gian phòng bên trái. Một màn này không thoát khỏi ánh mắt phía sau, người ấy siết chặt khăn tay. Mắt phượng liếc nhìn phòng bên trái, kí ức như thuỷ triều vỗ về.
Biên ải Nguyệt Tường quốc.
Trong tay Vũ Văn Thượng đang cầm mật báo vừa được trình lên, chỉ nghe pằng một tiếng, thị vệ đang quỳ dưới đất liếc mắt nhìn trộm, hai nhánh lông mày của chủ tử đã nhíu chặt ở một chỗ rồi.
"Khương Lập!"
Một nam tử vóc người cao lớn vén rèm bước vào.
"Truyền lệnh xuống, đem gian tế Tây Cống quốc giết hết."
Thân thể Khương Lập cứng đờ, "Điện hạ, có phải quá vội không?" Lời vừa nói xong đã nghe thấy tiếng “choang” của chiếc ly được ném xuống. Khương Lập không dám có nghi vấn gì nữa, Điện hạ làm vậy nhất định là có đạo lý của người. Tức thì lĩnh mệnh đi xuống.
Vũ Văn Thượng nắm chặt mật báo trong long bàn tay, sức lực lớn đến mức như muốn xé nát nó ra
"Ngươi lập tức trở về cung, truyền lệnh cho Tiểu Phúc Tử. Bản điện hạ sẽ hồi cung."
Trưa ngày hôm sau, trong một gian sườn phòng phía tây khu sương phòng, một cung nữ mặc cung trang xanh biếc đang cầm một chiếc khăn trắng ấm áp nhẹ nhà