
g dễ dàng cởi bỏ. Ánh trăng bên ngoài nhạt nhòa chảy tràn khắp phòng, cái yếm đỏ thẫm hiển lộ, mặc cho Vũ Văn Thượng vuốt ve.
"Lạc nhi, sao nàng cứ muốn rời ta đi như thế?" Bị Vũ Văn Thượng đặt dưới thân, Trầm Lạc cả kinh, nàng giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa ẩn hiện. Tóc gáy Trầm Lạc đựng đứng, nàm cảm giác như mình đã lọt vào miệng sói, không cách nào trốn chạy.
"Phải chẳng ta nên làm gì đó để nàng cả đời này cũng không trốn thoát được ta?" Khóe miệng Vũ Văn Thượng tràn ngập một ý cười nham hiểm, tay trái chặt chẽ khống chế hai tay Trầm Lạc. Trầm Lạc bị đau khẽ rên lên.
"Nơi này là khu sương phòng, biểu muội của nàng còn ở ngay bên cạnh. Nếu nàng không sợ bị mọi người phát hiện, thì kêu lớn tiếng một chút." Khi thấy nữ tử dưới thân không giãy giụa nữa, Vũ Văn Thượng mới hài lòng cười cười. Không cho nha đầu kia chút kích thích, nàng thực không biết trời cao đất rộng là gì.
"Không, ngươi đừng sờ nơi đó." Trầm Lạc mở miệng nói, thanh âm như có điểm ủy khuất, lại mang theo ý tứ cầu xin tha thứ, Vũ Văn Thượng sờ ngực nàng, hôn miệng nàng thì thôi chẳng nói, nhưng lúc này hắn cư nhiên lại cởi tiết khố của nàng, chạm vào chỗ đó.
Bàn tay Vũ Văn Thượng tiếp tục sờ soạn, lần lượt vuốt ve bộ vị tư mật của Trầm Lạc, Trầm Lạc không chịu nổi, thân mình bắt đầu ngọ ngoạy. Những động tác ấy đích thị là liều thuốc kích thích chuyện đó hữu hiệu nhất, thanh âm Vũ Văn Thượng bỗng trầm xuống, "Đừng nhúc nhích, Lạc nhi." Trầm Lạc nhất thời không dám cử động, lúc trước bị Vũ Văn Thượng chiếm tiện nghi, Trầm Lạc cũng chưa từng có loại cảm giác như bị hỏa thiêu giống như tại giờ phút này.
Tay trái Vũ Văn Thượng vẫn chế trụ hai tay Trầm Lạc như trước, tay phải kéo mở hai chân Trầm Lạc, tay hơi dùng lực, hai chân Trầm Lạc liền duỗi thẳng ra, bộ vị tu mật của nữ tử giờ đã hiện ra trước mắt nam tử. Trầm Lạc không biết Vũ Văn Thượng định làm gì, nàng muốn giãy giụa cũng chẳng dám.
"Ngô." Trầm Lạc bắt đầu nhúc nhích hai tay, Vũ Văn Thượng cư nhiên liếm nơi đó của nàng. Trầm Lạc có thể cảm nhận được cái lưỡi ấm nóng của Vũ Văn Thượng ra vào nơi đó của nàng, từng tiếng phốc phốc yêu mị vang lên lấp đầy không gian yên tĩnh.
Trầm Lạc bỗng ưỡn thắt lưng, thân mình không tự chủ run rẩy, chỉ cảm thấy có một dòng nước từ phía dưới chảy ra. Sau đó, lưỡi hắn lại xâm nhập, liếm láp sạch sẽ thứ nước kia.
"Lạc nhi, thoải mái không?" Vũ Văn Thượng dùng thanh âm đầy cuốn hút tựa lên trán Trầm Lạc thản nhiên mở miệng. Đầu óc Trầm Lạc trống rỗng, nàng chưa từng có loại cảm giác này, trực giác nói cho nàng biết, quan hệ của nàng với Vũ Văn Thượng rất khác biệt.
Trầm Lạc đột nhiên trào nước mắt, "Vũ Văn Thượng, ngươi thật đáng ghét. Có phải ngươi làm chuyện nam nữ với ta không?"
"Lạc nhi, nàng thực sự mong chờ ta làm chuyện nam nữ với nàng?"
Đôi tay được tự do nháy mắt nắm chặt, tất thảy đều đáp trả lên người Vũ Văn Thượng. "Mẫu thân nói, chỉ có những người đã thành thân mới có thể làm chuyện nam nữ, thế là xong rồi, sang năm ta lại phải vào cung rồi. Vũ Văn Thượng, ngươi thật đáng ghét."
Vốn định nói cho Trầm Lạc, nàng chưa có kinh nguyệt lần đầu, chưa thể làm hết mấy chuyện nam nữ. Nhưng có lẽ sau khi nghe câu nói kiểu gì cũng phải tiến cung kia của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng lập tức thay đổi chủ ý.
"Lạc nhi, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Vũ Văn Thượng khẽ nhíu mày, hai tay ôm trọn vòng eo tinh tế của nữ tử dưới thân, hơi dùng lực, Trầm Lạc nhất thời bị Vũ Văn Thượng nhấc ngồi dậy, hai chân duỗi thẳng cũng theo đó cong lại, mái tóc dài đen mượt rủ xuống, che khuất dung nhan nữ tử dưới ánh trăng. Vũ Văn Thượng vươn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc vắt ngang dung nhan nữ tử lên, nghiêng người về phía trước, từng cái hôn tinh mịn rơi xuống, lần theo khuôn mặt nữ tử, từ trán đến lông mày, rồi lại từ lông mày dời xuống chóp mũi, cuối cùng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi cánh hoa phấn nộn ướt át kia. Ánh trăng chậm rãi lui dần, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt bóng lên mặt đất.
"Vũ Văn Thượng, đợi lát nữa mọi người thức dậy, trông thấy ngươi ở trong phòng ta thế này không tốt đâu, ngươi mau quay về Đông Cung đi." Trầm Lạc lấy hai tay đẩy Vũ Văn Thượng ra, định với lấy áo lót bị Vũ Văn Thượng cởi ra vứt trên giường kia mặc vào. Mới vừa đụng đến vạt áo, thân mình lại bị Vũ Văn Thượng kéo vào trong ngực. Cái yếm đỏ thẫm dán sát lồng ngực ấm áp, không một kẽ hở. Trong lòng Trầm Lạc càng lo lắng hơn, ngoài kia mặt trời đã mọc, không bao lâu nữa, sẽ nhô lên cao, những vị thiên kim ở sương phòng. . . . . . . Lúc này Trầm Lạc như đang làm việc gì trái với lương tâm, đôi tay nắm chặt, bộ ngực đang trưởng thành cũng bởi vì thế mà ngày càng khẩn trương thở dốc không ngừng phập phồng, như sắp nhảy ra đến nơi.
"Lạc nhi, nàng thấy nơi này không thoải mái sao?" Vũ Văn Thượng vừa nói vừa vươn tay vuốt ve bộ ngực phập phồng cao thấp của nàng, càng sờ càng hăng say. :))
"Vũ Văn Thượng, đừng có sờ. Hôm nay ngươi sờ còn chưa đủ sao?" Trầm Lạc muốn Vũ Văn Thượng nhanh nhanh lên một chút, thành ra trong lúc vô thức, n