Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325241

Bình chọn: 8.00/10/524 lượt.

ồi.”

Hạ Hàm Chi nói đến đây thì chợt bật cười, bởi y phát hiện mấy lời mình vừa nói ra lại dường như không mang theo nhiều sự tiếc nuối đến thế.

“Mà thôi.”

Hạ Hàm Chi khẽ nói, sau đó khom lưng buộc lại tấm vải kia giúp Lý Thanh.

Bên kia, Tiểu Xuân vì một câu nói của Vệ Thanh Phong mà chẳng còn hứng ăn, nàng thử nói vài câu gì đó để Vệ Thanh Phong vui vẻ hơn một chút nhưng dường như không thành công. Tất nhiên, Vệ Thanh Phong có không vui đi nữa thì gương mặt cũng không hề có gì thay đổi.

Cuối cùng, Tiểu Xuân phát hiện hình như Vệ Thanh Phong cũng không cần mình an ủi, nàng im lặng, ngồi yên tại chỗ. Vệ Thanh Phong sờ sờ tóc Tiểu Xuân, nói một câu cám ơn, sau đó thì đi.

Sau khi Vệ Thanh Phong đi, Hạ Hàm Chi cũng trở lại. Y nhìn thấy Tiểu Xuân cúi đầu ngồi cạnh bàn, thức ăn trên bàn chỉ mới ăn được một nửa.

Hạ Hàm Chi ngồi lại vào chỗ của mình, rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Tiểu Xuân phát hiện y đến gần, ngẩng đầu lên. Nàng và Hạ Hàm Chi đồng thời mở miệng…

“Lý Thanh đâu?”

“Vệ Thanh Phong đâu?”

“….”

Tiểu Xuân nhìn Hạ Hàm Chi, nàng dường như cũng không định trả lời y: “Lý Thanh đâu rồi?”

Hạ Hàm Chi: “Hắn đang ở phòng ta.”

Tiểu Xuân: “Hắn đỡ hơn chưa?”

Hạ Hàm Chi cười cười với Tiểu Xuân, nói: “Ngủ như chết, yên tâm đi.”

Tiểu Xuân ồ một tiếng, lại yên lặng.

Bàn cơm bị bao trùm bởi sự yên lặng vô cùng quái dị, chỉ có tiếng rót rượu và uống rượu của Hạ Hàm Chi.

Hồi lâu sau, Tiểu Xuân đứng lên, nói: “Ta ăn no rồi, về trước đây.” Nói xong, nàng ra khỏi phòng.

Hạ Hàm Chi liếc nhìn bóng dáng nàng rời đi, y quay đầu nói với Ngô Sinh: “Đệ ở đây chờ.” Sau đó y cũng theo ra khỏi phòng. Tiểu Xuân mới đi một lúc, Hạ Hàm Chi vừa ra khỏi phòng đã thấy nàng. Y đi sau lưng Tiểu Xuân, nhàn nhã nói: “Vừa rồi cô nói gì với Vệ Thanh Phong vậy?”

Tiểu Xuân lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Không có gì.”

Hạ Hàm Chi: “Sao lại không có gì?”

Tiểu Xuân cũng không quay đầu lại, đi vào phòng, vừa đi vừa nói: “Bây giờ ta không có sức ầm ĩ với huynh, ngày khác chúng ta tái chiến.”

“Hừm.” Hạ Hàm Chi buồn cười, y sải mấy bước dài, đuổi theo Tiểu Xuân, chắn ngang đường, đứng trước mặt Tiểu Xuân: “Ta nói một câu cuối cùng rồi đi.”

Tiểu Xuân bặm môi: “Nói.”

Hạ Hàm Chi nói: “Nhóc con, có phải cô thích Vệ Thanh Phong không hả?”

Tiểu Xuân ngẩng đầu nhìn Hạ Hàm Chi.

“Huynh nói gì?”

Hạ Hàm Chi thản nhiên nói: “Ta hỏi cô, có phải cô thích Vệ Thanh Phong không?”

Tiểu Xuân: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế?”

Hạ Hàm Chi khẽ cười một tiếng, nói: “Ta thấy cô vẫn luôn muốn sang chỗ y, nếu như cô qủa thật thích y, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền, chờ đại hội luyện kiếm kết thúc, ta sẽ giúp cô sang Thanh Đào viện.”

Tiểu Xuân: “Đây là ý của huynh à?”

Hạ Hàm Chi thản nhiên gật đầu.

Tiểu Xuân rũ mắt, yên lặng một lúc, Hạ Hàm Chi vẫn nhìn thẳng nàng, yên lặng chờ đợi. Một lúc sau, Tiểu Xuân chậm rãi ngẩng đầu, nói với Hạ Hàm Chi: “Huynh biết không, khi ta mười một tuổi đã gặp Vệ Thanh Phong lần đầu tiên, khi đó, cha mẹ ta mới qua đời không lâu.”

Hạ Hàm Chi khựng lại một lúc, sau đó khẽ nói: “Xin lỗi, ta không cố ý để cô nhắc lại mấy chuyện đau lòng.”

“Không sao cả.” trông Tiểu Xuân cũng không hề để ý, giọng điệu của nàng rất bình thản, tựa như đang nói đến chuyện của người khác.

“Cha ta là một kẻ cờ bạc, mẹ ta là một con hát, khi cha ta còn trẻ vận may không tồi, thắng được chút tiền nên đã mua mẹ ta về. Thế nhưng chắc hầu hết mọi người đều sẽ đoán được kết cục của tình trạng ấy là gì. Cha ta trốn vào trong trấn, sau đó lại thiếu rất nhiều tiền, không cầm cự nổi nữa nên định bán mẹ ta đi, mẹ ta không muốn, nên nhảy núi tự tử.”

Tiểu Xuân cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Nơi bà nhảy xuống chính là ở đỉnh núi phía đông của núi Bạc Mang, ta nhớ hôm đó, mới nửa đêm mà bà đã tỉnh dậy, tiếng động phát ra lúc bà trang điểm đã khiến ta tỉnh giấc, ta hỏi bà làm gì vậy, bà không đáp, chỉ bảo ta ngủ tiếp.”

Hạ Hàm Chi khẽ nói: “Đừng nói nữa, lẽ ra ta không nên hỏi.”

Tiểu Xuân lắc đầu nói: “Ta không sao, không phải đang tỏ vẻ gì cả, quả thật ta không sao cả. Sau khi bà chết, ta thường xuyên đi đến dưới chân núi phía đông, khi thì hái hoa, khi thì hái thuốc.”

Hạ Hàm Chi nói: “Núi phía đông gần sau núi của Kiếm Các.”

“Đúng vậy!” Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nàng nhớ lại “Sau núi của Kiếm Các….ta đúng là đã gặp đại sư huynh ở đó. Hôm đó ta đang hái thuốc dưới chân núi, huynh ấy đi từ trên núi xuống.”

“A.” Hạ Hàm Chi trêu đùa “Sao hả, quân tử như ngọc, bắt mất trái tim của cô rồi à?”

Tiểu Xuân không cãi lại, thản nhiên nói: “Sau đó, ta thường xuyên chạy đến phía sau núi của Kiếm Các, khi đó huynh ấy vẫn chưa nổi danh như bây giờ. Sau núi có một khoảng đất trống, huynh ấy vẫn thường luyện công ở đó, huynh ấy rất ít nói, chỉ luyện công, bất kể xuân hạ thu đông, không hề ngừng nghỉ.”

Hạ Hàm Chi: “Vệ Thanh Phong đúng là chịu cực chịu khó.”

“Khi đó, mặc dù huynh ấy không mở miệng, nhưng ta cứ khăng khăng cảm thấy huynh ấy đang nói chuyện với mình.” Tiểu Xuân nói “Khoảng thời gian đó đối với ta cũng không hề khó chịu chút nào. Sau đó ta l


Duck hunt