
n và Hạ Hàm Chi, hình như đang chăm chú lắng nghe.
Lúc Tiểu Xuân nhìn thấy hắn, cảm giác như mọi chuyện lộn xộn đều bị bỏ qua một bên, nói với Hạ Hàm Chi: “Ta đi trước.” Nàng đi mấy bước về phía Lý Thanh, sau đó dừng lại, quay đầu nói với Hạ Hàm Chi: “Đa tạ.”
Hạ Hàm Chi tựa vào vách tường sau viện.
“Vì sao?”
“Khi trước, cả hôm nay nữa.”
Còn có màn múa kiếm dưới ánh trăng đêm hôm đó.
Tiểu Xuân thầm nghĩ, nếu như không có kiếm pháp Xuân Thành, có lẽ nàng cũng không thể thông qua cuộc thi của đại sư huynh, cũng có lẽ, nàng sẽ không đến Kiếm Các tham dự cuộc thi.
Hạ Hàm Chi cười nhạt, giọng nói trầm thấp.
“Không dám.”
Tiểu Xuân quay đầu, đi về phía Lý Thanh.
Lỗ tai của Lý Thanh thật nhạy, Tiểu Xuân cách hắn chừng mấy trượng mà hắn đã động đậy rồi.
Tiểu Xuân biết hắn định bước ra.
“Đợi đã.”
Lý Thanh đứng lại vào bóng cây.
Tiểu Xuân đi đến ngửa đầu nhìn sắc mặt hắn.
“Ta nói này, sao giờ trông huynh lại có vẻ khá hơn rồi?”
Lý Thanh: “Ừ.”
Tiểu Xuân cau mày nói: “Kỳ lạ thật, rõ ràng bây giờ sáng hơn ban nãy mà, sao huynh lại tốt hơn?”
Lý Thanh khẽ quay đầu, mặt hướng về một bên như đang tìm kiếm thứ gì. Tiểu Xuân nhìn theo hướng đó, Hạ Hàm Chi đang đứng dựa vào vách tường, lẳng lặng nhìn về phía này.
Tiểu Xuân đến cạnh Lý Thanh, khẽ nói với hắn: “Huynh làm gì vậy?”
Lý Thanh: “Y.”
“Ai?” Tiểu Xuân nhìn Lý Thanh “Huynh nói ai?”
Lý Thanh nhíu nhíu mày, vẻ mặt kiên nghị lại có thêm phần hoang mang.
Tiểu Xuân nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Huynh làm sao vậy?”
Lý Thanh tập trung đứng đó, thời gian khá lâu, Tiểu Xuân cảm thấy xung quanh hơi lạnh. Nàng kéo cổ tay Lý Thanh, phát hiện tay hắn lạnh lẽo. Trên mặt Lý Thanh không hề có vẻ gì, thoạt nhìn hơi âm u.
Tiểu Xuân khó hiểu, nhớ đến trước kia, lúc Lý Thanh hóa ra kiếm phong, cũng rất lạnh.
Nghĩ đến đây, Tiểu Xuân vội vàng dùng hai tay túm lấy cổ tay Lý Thanh, lắc mạnh mấy cái: “To con, to con? Huynh làm ơn đừng biến ở chỗ này đó, có rất nhiều người đó.”
Lý Thanh cúi đầu.
“Ta không có.”
Tiểu Xuân thở phào nhẹ nhõm: “Không có là tốt rồi, ta chỉ sợ huynh đột nhiên khinh suất, ở ngay tại đây biến thành kiếm, vậy thì nguy rồi.”
Lý Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình sẽ không làm vậy, sau đó, hắn lại quay mặt về hướng Hạ Hàm Chi.
Tiểu Xuân hít thật sâu.
“Sao huynh cứ quay sang đó vậy?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Chuyện gì xảy ra, đừng vội, nói ta nghe xem.”
Lý Thanh suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Xuân: “Có thứ gì đó.”
“Thứ gì?” Tiểu Xuân nhìn sang bên kia, chỉ có Hạ Hàm Chi. Bất quá Tiểu Xuân lại nghĩ, tên to con này không giống với nàng, hắn là kiếm tinh, có thể nhìn thấy thứ mà người phàm không nhìn thấy cũng không chừng. Nàng khẽ nói: “Có vật gì?”
Lý Thanh: “Có…” Hắn dường như không biết phải hình dung vật này thế nào, chỉ có thể nói đó là một vật.
Tiểu Xuân lúc này khá là kiên nhẫn.
“Huynh nghe được? Hay là cảm giác được?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân: “Gì?”
Lý Thanh: “Ở bên đó.”
Tiểu Xuân: “Cái gì ở bên đó, có ảnh hưởng gì đến huynh à?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Một tiếng ùng ục không có đặc biệt, nhưng Tiểu Xuân lại có cảm giác mình đã hiểu. Nàng kéo cánh tay Lý Thanh: “Có ảnh hưởng đến huynh đúng không, ảnh hưởng gì?”
Lý Thanh ngẩng đầu.
Tiểu Xuân: “???”
Lý Thanh ngửa mặt lên trời, Tiểu Xuân đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy cái cổ tráng kiện và yết hầu nổi lên của hắn.
Cái cổ trông rắn chắc thật, Tiểu Xuân không đúng lúc nghĩ thế.
“Khụ.” Chờ Tiểu Xuân cảm nhận được mặt mình lại dần nóng lên, nàng mới thu hồi tầm mắt.
Lý Thanh cũng cúi đầu: “Ùng ục?”
Cũng không biết có phải nghe tiếng ùng ục này đã lâu, nghe quen rồi, Tiểu Xuân lại cảm thấy nó không hề ngu ngốc như thế, mà lại có vẻ trầm thấp dịu dàng, giống như là tiếng người đang nói chuyện vậy.
Giọng nói Tiểu Xuân hơi nhỏ.
“Vừa rồi mới hỏi huynh đó, vật kia đối với huynh có ảnh hưởng gì?”
Lý Thanh kéo góc áo của Tiểu Xuân, chỉ khẽ nói một chữ.
“Quang.”
(*quang = ánh sáng)
Tiểu Xuân đứng ngây ra.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thanh.
“Ý huynh là, vật kia khiến mắt huynh không sợ ánh sáng?”
Lý Thanh gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Tiểu Xuân nóng nảy, nàng túm lấy áo trước ngực Lý Thanh: “Có phải không hả? Có phải có thể chữa mắt cho huynh không? Đang nói với huynh đó.”
Lý Thanh lắc đầu nói: “Có thể ra ngoài vào buổi sáng, nhưng không thể nhìn thấy.”
Tiểu Xuân dừng lại một chút, có thể ra ngoài sáng, có thể ra ngoài sáng, lần đầu tiên Tiểu Xuân nhìn thấy Lý Thanh, dáng vẻ của hắn khi bị ánh mặt trời chiếu tới nỗi đau đến không muốn sống, nàng nhớ rất rõ ràng. Tiểu Xuân lập tức quên sạch sành sanh nào Kiếm Các nào phân chia viện, nàng túm chặt lấy tay Lý Thanh, thậm chí hằn cả dấu tay. Lý Thanh cúi đầu, hắn cũng không đau, nhưng lại cảm thấy kì quái.
“Ùng ục?”
Giọng nói của Tiểu Xuân thật kiên quyết.
“Vật kia, có thể giúp huynh đứng dưới ánh mặt trời ư?”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Tiểu Xuân gần như kêu lên: “Nói chuyện!”
Lý Thanh bị dọa giật thót: “Đúng vậy.”
Tiểu Xuân đột nhiên quay đầu, quay về hướng bên kia, nơi đó không có gì khác —– chỉ có một Hạ Hàm Chi đang ôm ki