
ờng, nói đặc biệt cũng không hẳn là đặc biệt. Hôm nay là ngày Hạ Hàm Chi và Vệ Thanh Phong tỷ võ luận kiếm.
Điều không bình thường chính là ở tính chất của trận tỷ võ này. Lão tông sư tự mình lên tiếng, nếu như Hạ Hàm Chi thắng các đệ tử của Kiếm Các, Kiếm Các sẽ phải cử ra một vị Chưởng môn, còn Vệ Thanh Phong chính là người cuối cùng mà Hạ Hàm Chi muốn khiêu chiến. Còn điều không đặc biệt là vì, quả thật chẳng có gì đặc biệt cả. Cho đến nay, các đệ tử Kiếm Các đều dùng việc tỷ võ để luyện tập võ nghệ. Loại chuyện như tỷ võ, ở Kiếm Các chính là chuyện ít hiếm lạ nhất, tám ngọn núi tổng cộng mấy trăm đệ tử, mỗi ngày còn tổ chức hơn chục lần tỷ võ, quả thật là bình thường như ăn cơm bữa.
Nhưng lần này, bởi vì sự đặc biệt của hai bên nên càng hấp dẫn nhiều —- à không, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Mai Như mặc quần áo xong, cùng Tiểu Xuân ra khỏi phòng, bên ngoài còn tối, Lý Thanh vô cùng tỉnh táo đứng ngoài cửa.
Mai Như ngáp một cái, nói không rõ chữ: “Huynh không ngủ à, sao không hề có vẻ buồn ngủ vậy?”
Tiểu Xuân cười hắc hắc: “Người càng ngốc thì ngủ càng ít.”
Lý Thanh: “Ùng ục!”
Mai Như lườm hắn một cái, đi trước xuống lầu.
Trong sân, bọn họ chạm mặt Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành.
Mai Như bất đắc dĩ nhìn họ: “Sao vậy, các người cũng muốn đi vào giờ này à?”
Ngô Sinh ăn mặc sạch sẽ, còn đổi một cái buộc tóc mới, thoạt nhìn sạch sẽ hơn thường ngày nhiều. Y lắp bắp nói: “Mọi lần đều tỷ võ ở mặt trước núi, sàn tỷ võ không lớn, chúng ta nên nên đi sớm một chút, nếu không sẽ chen chen chen không nổi, hôm nay nhất định có rất rất rất nhiều người.”
Tiểu Xuân gật đầu đồng ý: “Chúng ta cách đó khá xa, vốn đã không tiện, nếu không đi sớm một chút thì e là không có chỗ.”
Lý Thanh: “Ùng ục.”
Mai Như: “…..” Nàng lắc lắc cổ, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Xuân vỗ tay một cái: “Tốt lắm! Chuẩn bị đi—-” khi nàng đang nói chuyện, khóe mắt bỗng thấy dưới tàng cây Vân Đào bên vách núi, có một người đang nằm. Trời rất tối, không rõ là ai, Tiểu Xuân đi đến, ngẩng đầu nhìn—-
Hạ Hàm Chi nhắm mắt, nghiêng chân, dễ dàng nằm dựa trên cây.
Tiểu Xuân: “….”
Không lẽ y quên rồi sao?
Tiểu Xuân khẽ ho một tiếng, Hạ Hàm Chi vẫn không mở mắt.
Tiểu Xuân thử dò hỏi: “Còn, còn ngủ à?”
Hạ Hàm Chi: “Ừm.”
Tiểu Xuân: “….”
Cũng biết không nên quan tâm y, nhưng mà…. Tiểu Xuân quay đầu nhìn về phía sân, những người khác đều đang nhìn về phía họ. Vẻ mặt Ngô Sinh và huynh đệ Vương Thành rất kinh ngạc. Tiểu Xuân biết bọn họ hôm nay ăn mặc chỉnh tề như vậy là bởi vì không muốn để Hạ Hàm Chi mất mặt. Tiểu Xuân hơi xấu hổ, nàng dù gì cũng là người của Thanh Đào viện, nhưng nàng lại không hề suy nghĩ cho Hạ Hàm Chi.
Nàng quyết định đền bù một chút.
“Khụ, huynh, huynh nghỉ ngơi có tốt không?”
Hạ Hàm Chi lười biếng nói: “Cô không ầm ĩ là tốt lắm rồi.”
Tiểu Xuân: “….”
“Vậy huynh chuẩn bị thế nào rồi?”
Hạ Hàm Chi nhướn mắt, liếc nàng một cái: “Sao vậy, muốn giúp Vệ Thanh Phong thăm dò quân tình à?”
Tiểu Xuân dậm chân: “Ta nói này, huynh rộng lượng một chút được không, hai mắt huynh hiện rõ hai chữ “thành kiến”! Ta đây chỉ đang quan tâm huynh thôi!”
“Ồ.” Hạ Hàm Chi ồ dài một miếng, nụ cười thản nhiên: “Quan tâm ta ư?”
…..
Thật ra thì, trước đây vẫn chưa đề cập qua, tên Hạ Hàm Chi này vô cùng tuấn tú, nhất là ở đôi mắt, như núi băng sắc bén, khiến người ta không khỏi trầm mê.
Tiểu Xuân trước giờ chưa từng chú ý, hoặc là, nàng vẫn lựa chọn bỏ qua chuyện này. Nhưng ở thời điểm hỗn độn trăng chưa lặn mặt trời chưa ló này, Tiểu Xuân đột nhiên nhận ra điều này.
Hạ Hàm Chi cười nhạt nhìn Tiểu Xuân.
“Cô nương, hoàn hồn.”
Tiểu Xuân đột nhiên phản ứng lại, nàng hít sâu một hơi, hét lớn.
“Đứng lên! Cùng đi—-!”
Mọi người: “….”
Mọi người đều bị tiếng hét đinh tai nhức óc này của Tiểu Xuân hù dọa, đôi môi Ngô Sinh run run cả buổi trời, không biết muốn gì.
Hạ Hàm Chi cũng dường như bị dọa, vẻ mặt y cứng ngắc.
“Các người đi trước đi, tí nữa ta sẽ đến.”
Tiểu Xuân: “Hôm nay người tỉ võ là huynh, sao huynh không hề quan tâm gì vậy? Huynh nắm chắc mười phần thắng rồi à?”
Hạ Hàm Chi nghe Tiểu Xuân nói, bỗng nhiên cúi đầu, kề gần sát mặt Tiểu Xuân. Tiểu Xuân bị động tác đột ngột của y làm hết hồn, không nói tiếng nào.
“Tiểu Xuân, ta hỏi cô….” Hạ Hàm Chi dùng giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe thấy, nói với Tiểu Xuân: “Trong cuộc tỷ thí này, ta và Vệ Thanh Phong, cô nghĩ ai sẽ thắng?”
Tiểu Xuân không hề nghĩ ngợi, mở miệng: “Đương nhiên là đại—-”
“Suỵt, cô nghe ta nói hết đã….” Hạ Hàm Chi vươn ngón trỏ thon dài, khẽ đặt trên môi Tiểu Xuân: “Ta và y, đều mơ tưởng đến một thứ, mục đích cũng không khác biệt lắm, nhưng có một chuyện y không biết…..”
Tiểu Xuân theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”
Hạ Hàm Chi không đáp lại lời nàng, hỏi ngược lại: “Tiểu Xuân, cô có nhớ ta đã từng dạy cô những gì không?”
Tiểu Xuân: “Không nhớ rõ.”
Hạ Hàm Chi: “Đừng làm loạn.”
“Được rồi.” Tiểu Xuân gãi gãi mặt “Đã dạy ta kiếm pháp.”
Hạ Hàm Chi: “Ta đã nói gì?”
Tiểu Xuân cúi mắt, liếc cỏ dại trên đất, trả lời cho có lệ: “Thì là mấy thứ đó thôi.”
“Ti