Teya Salat
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327442

Bình chọn: 9.5.00/10/744 lượt.

ên con mãi mãi không sơ Bình? Con sợ điều đó lắm sơ kính yêu của con! Con đã quyết định, con sẽ không ngồi đợi nữa. Con muốn biết Khôi Nguyên có còn nghĩ đến con, quan tâm đến con hay không? Và còn vụ điều tra nữa, ảnh vẫn đang tiến hành hay đã bỏ cuộc rồi? Vậy là, con quyết định đến nhà bà Hiền để tìm hiểu thử.

Cơn mưa vừa tạnh là con ra ngoài, thuê xe thồ chở đến nhà bà Hiền. Gặp lại con bà rất mừng, bà nắm tay kéo con vào nhà ngồi nói chuyện. Thằng cu Bi đã đi chơi với ba mẹ nó.

- Trà Quảng Châu chính hiệu đấy cháu. - Bà Hiền bưng ly trà trên tay đưa cho con.

- Cám ơn bà!

- Hai cô cậu có chuyện rồi phải không?

- Dạ... – Con ấp úng.

- Bà nhìn là biết ngay thôi mà, ây… – bà Hiền thở ra, - tuổi trẻ là vậy đó, hồi xưa cô Hoàng Lan và cậu Thế Anh cũng có những lúc như thế.

- Dạ, Mấy bữa nay chắc anh Nguyên có đến tìm bà nói chuyện ạ?

- Có, cậu ấy đến để hỏi bà một số chuyện.

- Anh ấy đã hỏi những gì vậy bà?

- Thì cũng là chuyện về gia đình ông Trịnh Vỹ cháu à.

Vậy là, Khôi Nguyên chưa từ bỏ cuộc điều tra. Con không bất ngờ vì điều đó, tính anh Nguyên con biết rất rõ. Ảnh đã quyết tâm làm việc gì thì không bao giờ có chuyện bỏ cuộc giữa chừng. Điều con băn khoăn nhất, là ảnh làm tất cả việc này là vì ai? Vì ảnh với niềm đam mê công việc hay là, vì tình yêu? Vì sự bình an của con là động lực để anh ấy hành động ư? Con thấy nghi ngờ điều đó. Nếu ảnh yêu con đến như vậy thì sao ảnh lại phớt lờ con, ảnh không thèm để ý đến con sống ra sao, khổ sở như thế nào. Chỉ tóm lại mấy chữ thôi sơ Bình à! “Ảnh là kẻ vô tâm.”

- Hãy kể cho cháu nghe lại những gì bà đã nói với anh Nguyên đi bà.

- Cậu Nguyên có hỏi bà về những người Hoa đã thuê căn nhà, nhưng bà không biết rõ lắm về họ, chỉ biết người đàn ông mặt sẹo là có vẻ quen biết với ông Trịnh Vỹ từ trước, còn bốn người kia thì hình như không phải vậy. Một điều rất lạ ở ông Trịnh Vỹ bà có kể cho cậu Nguyên nghe! Đó là, sau khi chuyển lên trên đồi trà sống, ông ấy trở thành một người rất “thành tâm”, cứ đến ngày 15 trong tháng oan hồn (tháng 7 âm lịch) là ông ấy lại bày biện cúng cáp rất lớn, có mời cả thầy cúng về nữa.

- Còn Hoài Phong thì sao thưa bà! Anh Nguyên có hỏi về người này không?

- Có đấy cô Ngọc Diệp, cậu Nguyên tỏ ra đặc biệt quan tâm đến tình tiết bà kể. Có lần nọ, thằng Hoài Phong ngồi đập nắp chai (đập dẹp nắp chai để làm bánh răng cưa, trò chơi của bọn trẻ con hồi đó), liền bị ông Trịnh Vỹ xách tai đánh cho một trận, và cấm nó lần sau không được chơi ở phòng khách nữa, nếu nó còn không nghe lời ông Trịnh Vỹ sẽ tống cổ nó về với mẹ ghẻ. Đó cũng là lần thứ hai ông Trịnh Vỹ đánh thằng Hoài Phong. Như bà đã từng nói với cô cậu: Hành động hung bạo như vậy rất không đúng với tính cách của ông Trịnh Vỹ, rõ ràng trong tính cách của ông ấy có điều gì đó không bình thường.

- Anh ấy còn hỏi bà điều gì đặc biệt nữa không?

- Đó là chi tiết mà bà chưa kịp kể cho cô cậu nghe.

- Chi tiết gì vậy ạ? - Con sốt ruột.

- Sau 2 tháng, kể từ ngày tình yêu bị chia cắt đã khiến cô ấy rơi vào trạng thái trầm uất dai dẳng. Cô ấy chẳng học hành gì được nữa, và bắt đầu có những triệu chứng bệnh tật lên mặt thể xác. Người cô ấy xanh xao và gầy rạp đi, mắt thâm quần vì nhiều đêm mất ngủ, và cô ấy bắt đầu ho, ban đầu ho khan, về sau ho có đờm và còn dính máu nữa. Bà quan sát thấy cô ấy rất hay bị chảy máu cam, và nôn mửa, khi đó bà đã rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô Hoàng Lan, nhưng, bà không dám nói lại với ông Trịnh Vỹ, vì ông ấy cũng chẳng khá hơn cô con gái; ông Trịnh Vỹ trở nên trầm mặc ít nói kể từ ngày đuổi mẹ con bà Thủy Tiên ra khỏi nhà. Trong một lần đem áo quần đi giặc, bà phát hiện thấy một bộ đồ thun mặc ở nhà của cô Hoàng Lan dính đầy máu, lúc đầu bà nghĩ máu đó là do cô Hoàng Lan “bất cẩn” trong “thời gian có cử”; nhưng trong thấy cô ấy bị chảy máu cam nhiều nên bà đoán là cô ấy đã dùng nó để lau máu trên mặt và mũi. Còn nữa, trên cổ của cô Hoàng Lan xuất hiện những vết bầm. Những vết bầm đó là biểu hiện của một căn bệnh hiểm ác, bà rất bàng hoàng khi nghĩ đến khả năng khủng khiếp nhất có thể xảy ra. Sự việc càng trở nên rõ ràng hơn, khi bà lục được trong túi áo khoác của cô Hoàng Lan một tờ giấy ghi số thứ tự khám bệnh của trung tâm y tế thành phố.

- Tội nghiệp cô Hoàng Lan. - Con rơm rớm nước mắt vì thấy thương cô ấy.

- Đúng là số phận éo le. Cậu Thế Anh cũng chẳng khá hơn cô Hoàng Lan chút nào. Buổi chiều lạnh lẽo, u ám ngày hôm đó; bà Thủy Tiên tìm đến ông Trịnh Vỹ để nói về tình hình thê thảm của cậu con trai bà. Mặc dù ông Trịnh Vỹ kéo bà Thủy Tiên vào buồng để nói chuyện riêng, nhưng bà cũng đoán được đó là chuyện gì. Một người sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ, che chở một người; đó lại là người mà cậu ấy yêu thương nhất, thử hỏi: khi bị buộc phải chia tay người tình, mỗi người một phương trời, cậu ấy sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ suy sụp. Ông Trịnh Vỹ gặp lại bà Thủy Tiên, 3 ngày sau thì ông bị tai nạn ở đèo Lung Linh. Tội nghiệp cho ông ấy, trước lúc chết vẫn còn quan tâm đến hai mẹ con họ. Nhớ có lần, tron