
tốt lắm! Anh đoán là bị mất ngủ nhiều?
Đình Văn đã đoán đúng. Mấy ngày liền con bị mất ngủ phần vì Khôi Nguyên, phần vì những cơn ác mộng kéo đến bất chợt. Cô Hoàng Lan lại hiện về trong giấc mơ, khi thì con thấy cô ấy ngồi khóc ở bên am, khi thì cô ấy đi vật vờ trên đồi trà, lúc thì cô ấy đối mặt với con miệng lẩm bẩm: “hãy coi chừng! hãy coi chừng!”
- Anh nói đúng á! - Con đáp.
- Thế em đã đi khám bác sĩ chưa? Họ bảo sao? - Đình Văn quan tâm.
- Em bị suy nhược cơ thể thôi. Em đi làm thì cũng được, nhưng thôi, cứ nghỉ thêm vài tuần nữa. Em sắp trở thành con mèo lười rồi đây.
- Đang mệt thì không nên lao tâm, lao lực quá.
- Dạ.
- Mấy ngày nay anh cũng khổ sở không kém. – Đình văn đánh sang chuyện khác. Nét mặt Đình Văn bỗng trở nên buồn bã, con đoán là ảnh gặp phải sự cố gì đó rồi. Nếu không nhầm thì lần này lại là chuyện mẹ ảnh bắt ảnh phải cưới vợ. Vì có lần ảnh đã kể với con việc mẹ ảnh dẫn con dâu tương lai về ra mắt bà con họ hàng, mà không thèm bận tâm đến cảm xúc của ảnh dù chỉ là một chút. Ảnh buồn mẹ mình lắm! Vì đã sống ở thế kỷ hai mốt rồi mà còn cái chuyện “cha mẹ đặt đâu con ngồi đó”. Phần không muốn ba mẹ buồn lòng. Phần không muốn mình bị phiền toái; nên xem ra rất khổ não chứ không phải chuyện đơn giản.
- Hai nhà đã gặp nhau rồi, họ còn định luôn cả ngày đám hỏi. - Đình Văn thở dài ngao ngán.
- Hai bác không thèm hỏi ý kiến anh luôn sao?
- Không em à! Ba mẹ anh thừa hiểu anh sẽ không đồng ý, nên tự bày biện luôn.
- Đâu thể như vậy được anh Văn, đó là chuyện hạnh phúc cả đời anh đấy! Anh phải quyết đoán đi chứ!
- Thì chắc chắn là không thể xảy ra rồi em, anh sẽ dứt khoác, có chết anh cũng không lấy ả lẳng lơ đó đâu. Anh buồn là vì sắp tới ba mẹ anh phải xấu hổ với nhà người ta, rồi còn bà con họ hàng nữa, biết ăn nói làm sao đây?
- Ôi, thật là rắc rối.
- Giá như anh có người yêu thì đâu đến nỗi phải khổ sở như vậy. - Ánh mắt Đình Văn nhìn con với nhiều ẩn ý. - Con cảm thấy thiếu tự nhiên nên cúi đầu.
- Em làm sao vậy, Ngọc Diệp?
- Dạ... em... à đúng rồi... em đang nghĩ đến cảnh anh phải lấy chị ta, chị gì đó tên gì nhỉ? – Con đánh trống lãng.
- Mỹ Dung. - Đình Văn đáp.
Nói thật, kể từ ngày gặp mụ Thùy Dung tại căn nhà phù thủy của mụ, con rất sợ. Và cũng từ đó, con bị ám ảnh với cái tên Dung. Mỗi lần nhắc đến mụ, thì ngay lập tức tướng mạo yêu quỷ của mụ hiện lên trong đầu. Bắp tay và bắp chân thô kệch, lúc lắc những mỡ là mỡ; còn bàn tay và bàn chân của mụ thì bé tí tẹo, đối nghịch hoàn toàn với thân hình béo núc ních của mụ, mụ rất xứng đáng với danh hiệu ma búp bê. Chẳng oan ức gì đâu sơ Bình à!
- Chị ta thừa biết anh không yêu chị ta mà vẫn còn cố chấp sao?
- Con người đó thì chẳng có khái niệm: “lòng tự trọng” đâu em. Cô ta lấy lòng ba mẹ anh, ve vãn anh, ngay từ đầu cô ta đã có âm mưu. Có nhiều chuyện liên quan đến cô ta, nhưng vấn đề này rất nhạy cảm, nói ra không tiện, nên thôi, bỏ đi; đằng nào thì anh cũng sẽ dứt khoác. Chúng ta đừng nói tới cái chuyện tẻ nhạt này nữa, chuyển đề tài đi em!
Đình Văn và con nói sang chuyện khác. Anh ấy có tài nói chuyện khéo léo, dễ khiến người ta bị hút vào câu chuyện. Ảnh luôn làm con cảm thấy thoải mái chứ không gây ra cho con sự ức chế, khó chịu như “hắn” đã từng làm với con. Đình Văn là người đàn ông thành đạt nhưng rất khiêm tốn, chứ không như hắn; kiêu ngạo và nói chuyện khó nghe. Ấy vậy mà... ôi! Sơ Bình không thể tin nổi đâu. Con nhớ hắn, nhớ muốn phát điên luôn; ở bên Đình Văn mà con cứ nghĩ về hắn thôi. Hắn thật là trơ trẽn, mặt dày hết chỗ nói. Hắn liều lĩnh và hài hước, hắn dám ôm con, hôn con, còn định làm “chuyện động trời” đó với con, mà tất cả đều không được sự đồng ý của con. Con người với tâm địa xấu xa, cơ hội như hắn con phải ghét, ghét và hận hắn mới phải. Đằng này...ôi, chắc con vỡ não chết mất sơ Bình ơi!
- Ngọc Diệp.
- ...
- Này, Ngọc Diệp.
- Dạ... - Con như người mất hồn.
- Hôm nay, em lạ thật đấy.
- Xin lỗi anh!
- Nếu em thấy mệt trong người thì để anh đưa em về.
- Dạ, Kh... - Con vừa mở miệng đáp lời, thì có âm thanh cắt ngang cuộc nói chuyện của con và Đình Văn. Ghi chép của Khôi Nguyên.
Sau buổi tối xảy ra sự cố với Ngọc Diệp, quan hệ giữa tôi và cô ấy thật tồi tệ. Ngọc Diệp bỏ đi nơi khác ở, bất chấp nguy hiểm đang rình rập. Cô ấy có thể chủ quan lơi là, nhưng tôi thì không thể. Tôi thường nói lời tốt đẹp để động viên tinh thần cô ấy, trong khi bản thân tôi biết rất rõ; những chuyện cô ấy vướng phải không hề đơn giản. Nói thẳng thắng hơn là đáng sợ. Tôi dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Đó là, linh tính. Linh tính rất hiếm khi đánh lừa tôi. Mặc dù, tôi vẫn dõi theo bước chân của Ngọc Diệp; nhưng, tôi không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy. Như các bạn thấy, tôi có tài giỏi cách mấy cũng không thể phân thân được. Một lúc phải làm hai ba việc thật không đơn giản; vừa âm thầm bảo vệ cho Ngọc Diệp, vừa tiếp tục cuộc điều tra. Sức ép của công việc mỗi lúc một căng thẳng. Ngọc Diệp, cô ấy rất bướng bỉnh. Tôi có nói đằng trời gì cô ấy cũng vào tai này lại lọt ra tai