
i tìm cho được người đàn ông đó, anh ta đang nắm giữ một mảnh ghép của bức tranh mà chúng ta đang muốn tìm.
- Tôi hiểu rồi. Bây giờ chúng ta sẽ đi luôn hay sao?
- Ừm, đi thôi. Cô nhớ mang theo cây đèn pin, để đề phòng chúng ta gặp sự cố, nếu có về tối thì còn có cái để rọi đường.
- Tôi đi chuẩn bị đây. Anh còn muốn mang theo thứ gì nữa không?
- Không, vậy là đủ rồi Ngọc Diệp.
---
Khôi Nguyên nổ máy chiếc cào cào của anh ấy,
Ảnh đưa cho mình chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây, ảnh cũng có một cái màu xanh lá cây y hệt.
Mình đội mũ bảo hiểm vào, bấm dây đeo mãi mà chẳng được.
Trông thấy bộ dạng vụng về của mình, Khôi Nguyên nói:
- Lại đây nào!
Mình giống như đứa con nít ngây thơ, mình đến gần để ảnh đeo mũ bảo hiểm cho mình. Khôi Nguyên bắt đầu quan tâm đến mình rối đấy! Mình thật hạnh phúc.
Hôm đó, mình mặc quần jean bụi bặm lắm, áo sơ mi kẻ sọc cũng bụi bụi, tóc dài mình buột đuôi gà. Trông mình chẳng khác gì một cô gái giang hồ. Mình phải tự hào về vóc dáng của mình, mình vô cùng quyến rũ, gợi cảm.
Khôi Nguyên cũng đã thay bộ đồ lịch lãm, để khoác lên người bộ đồ thám tử đặc dị của anh ấy, quần jean, bốt cao mũi nhọn, chiếc áo nhung đen ôm gọn cơ thể, anh ấy không mang mũ thám tử mà để đầu trần, mình nhìn lướt qua khuôn mặt mỹ tuyệt của ảnh, trên làn da ngăm căng mịn lún phún những sợi râu, ảnh rất bụi bặm nhé! Tâm Đan. Dám cá với bồ, con gái chúng mình đứa nào nhìn thấy ảnh cũng đem lòng yêu cho coi.
Chiếc cào cào nhảy vọt, mình ngồi sau lưng ảnh, không dám ôm eo ảnh vì ngại ngần. Ảnh biết tâm lý của mình nên nói thẳng luôn:
- Ôm tôi vào đi!
Mình chỉ chờ có câu đó thôi, thế là mình ôm cứng ảnh. Thật là, sung sướng quá thể, cứ như đang ở cõi tiên vậy, nếu có điều ước, mình chỉ ước ảnh cho xe chạy đến một chỗ nào đó thật đẹp và lãng mạn bên hồ, ảnh dừng lại, bước xuống, nâng cằm mình lên và hôn mình đắm đuối. Mình đã tính rồi, khi đó mình sẽ kháng cự đôi chút, nhưng sẽ buông xuôi cho ảnh thích làm gì thì làm. Ôi, mình bị làm sao thế này? “Mày tỉnh lại đi Ngọc Diệp ơi!”
- Tôi đã biết chiếc cào cào của anh vì sao lại màu xanh lá cây rồi đấy!
Mình bắt đầu gợi chuyện.
- Nói tôi nghe xem nào!
- Vì con cào cào thường màu xanh.
- Ôi!
Khôi Nguyên thở dài ngao ngán.
- Sao vậy, không lẽ tôi nói sai?
- Đầu óc của cô đúng là...
- Anh phải nói đi chứ!
Mình hối thúc.
- Thôi, để tôi tập trung lái xe nào. Đường này nguy hiểm lắm, cô cũng biết rõ còn gì.
- Nói đi!
- Để ngụy trang, cô vừa lòng chưa hả?
- Ồ, cũng đúng... cũng đúng.
- Hừ,
- Á, coi chừng!
Mình hét lên khi thấy chiếc xe bị mất lái xém chút đâm vào thân cây bên đường. Khôi Nguyên nhanh như chớp chẻ tay lái qua rồi gập lại để chiếc xe về đúng quỹ đạo. Mình thán phục tài chạy xe của ảnh. Con đường rất khó đi, hết lắc qua bên này rồi lại chao qua bên kia, có khúc mình bị dồn lại phía ảnh khiến cả ngực mình ép sát lưng ảnh, không còn thời gian để mà đỏ mặt nữa, mình ôm dính lấy ảnh.
- Anh cừ thật!
Mình khen ngợi.
- Cô đã quá khen rồi.
- Anh học lái xe từ khi nào vậy?
Khôi Nguyên thắng “kít”, cho xe dừng lại. Tụi mình đã xuống được phía dưới đồi trà.
- Xe bị làm sao vậy?
Mình thấy ảnh cho xe thắng lại, không nói năng gì, lạ quá mới hỏi.
- Chẳng bị làm sao cả.
- Vậy thì đi tiếp thôi.
- Tôi sẽ bỏ cô ở lại đấy nhé!
- Tại sao?
- Cô ngồi sau lưng tôi cứ hỏi hết cái này đến cái kia, có biết như thế rất nguy hiểm không hả?
- Ơ,
- Lần này tôi bỏ qua, lần sau tôi cho ở nhà đấy.
- Anh...
Mình bắt đầu thấy khó chịu, mình rất dễ giận hờn. Mình định xuống xe về lại. Mình xuống thật.
- Cô đi đâu đấy?
- Chẳng phải anh muốn tôi ở nhà còn gì. – Mình ấm ức.
- Ôi, chỉ vậy thôi mà cô đã giận rồi sao?
Mình không thèm nói nữa, mình bỏ đi.Nói trong bụng: “Mau lên! Đuổi theo tôi đi chứ!”
Nhưng mình đi một đoạn dài mà chẳng thấy tiếng gọi của “hắn”, con người gì mà chẳng tâm lý chút nào cả, hay là “hắn” bỏ lại mình, đi thật rồi? nếu vậy thì mình biết phải làm sao đây? Chẳng lẽ quay lại ngôi nhà đó, ôi! Mới nghĩ đến đã nổi da gà rồi.
Vừa tức, vừa sợ, vừa thất vọng… mình cứ lầm lũi bước đi.
Khôi Nguyên đánh vào vai mình, mình sướng rung cả người, cuối cùng thì anh ấy cũng đến để làm hòa với mình.
-Hãy để tôi về. – Mình làm nũng.
-Ai nói với cô là tôi sẽ năn nỉ cô đi theo mình, tôi đến là để lấy cái mũ bảo hiểm, tôi không muốn cô trong lúc tức giận lại đập bể nó đâu, tôi mới mua đấy.
Mình tức điếng người, môi run run, má cứ giật giật lên. Mình nói một cách mất bình tĩnh:
-Anh… anh… anh đối… đối xử với tôi như vậy đó hả?
Mình nhìn anh ấy với ánh mắt căm giận, trong mắt là những giọt rưng rưng.
-Cô khóc đấy à!
-Ai thèm khóc, - giọng mình ấm ức, mình quát anh ấy: - Anh cút đi cho khuất mắt tôi.
-Thôi, đừng khóc nữa, tôi chọc cô một chút thôi mà, tôi đến để gọi cô đi theo đấy!
-Mặc kệ tôi. – Mình bướng bỉnh.
Khôi Nguyên, không cần biết mình có muốn hay không. Ảnh nắm tay mình kéo đi.
-Buông tôi ra! – Mình la lên.
Anh ấy mới đúng là đồ mặt dày, không thèm nghe lời mình nói, cứ nắm chặt tay mình ép mình phải đi theo ảnh, đến chỗ chiếc