Polly po-cket
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327310

Bình chọn: 8.00/10/731 lượt.

đến. Còn Khôi Nguyên thì ăn mặc rất lịch lãm. Ảnh mặt vest chính hiệu, quần tây, áo sơ mi thẳng tắp, cả hai thứ một màu đen tuyền, kết hợp với đôi giày tây mũi nhọn nữa là đủ bộ. Chỉ có chiếc áo vest là màu đỏ, như mình có lần kể, ảnh thích nhất ba gam màu: Đen, đỏ và tím hoa cà.

Mình ra sau nhà bếp, đánh răng. Nghe được hai ảnh nói chuyện với nhau. Anh Quốc Việt đáp lời Khôi Nguyên:

-Cậu muốn tớ truy bắt ông ta?

-Chẳng phải đuổi bắt là sở trường của cậu sao?

-Liệu ông ta và đám người Hoa kia có quan hệ khắn khít với nhau không?

-Tớ không dám chắc, nhưng việc ông ta bỏ trốn nhất định là có lý do.

-Được rồi, tớ sẽ cho người lùng sục bắt ông ta, nếu có tin gì tớ sẽ gọi cho cậu.

-Cám ơn cậu Quốc Việt!

-Ôi, cái cậu này, có còn xem tớ là bạn nữa không.

-Luôn luôn nhà như vậy, anh bạn à!

Anh Quốc Việt cười rất sảng khoái, mình cũng thấy vui vui nên chạy lên nhà trên, nói:

- Còn em thì sao, anh Quốc Việt?

- Em... em thì sao hả? Anh không dám nói đâu.

Anh Quốc Việt làm ra vẻ ám muội lắm! Mình thừa biết ý của ảnh là gì. Cứ theo cách nghĩ của ảnh, mình và Khôi Nguyên là một cặp. Khôi Nguyên là bạn ảnh, còn mình là vợ Khôi Nguyên thì làm sao có thể làm bạn với ảnh được, là vợ bạn thì đúng hơn. Rồi mình sung sướng với ý nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làm cô dâu, chồng của mình rất tài giỏi, siêu đẹp trai và tính cách lại vô cùng quyến rũ nữa. Nhưng, mình cũng có một ý nghĩ lo sợ, mình sợ người như Khôi Nguyên sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi, chắc gì Khôi Nguyên đã thích mình, và dù cho ảnh có thích mình đi nữa thì chắc đâu ảnh đã lấy mình làm vợ, con người ảnh thích cô độc, khép kín... mình hảo huyền rồi.

- Cô làm ơn xuống nhà chùi sạch chỗ kém đánh răng trên miệng đi đã, rồi muốn nói gì thì nói.

Nghe Khôi Nguyên nói vậy mình vội vàng chạy vào phòng tắm soi gương, kiểm tra thử xem. Ai dè đúng là... ôi, miệng mình dính đầy kem đánh răng, vậy mà nãy giờ nói chuyện tỉnh bơ. Anh Quốc Việt thật là... sao không nhắc khéo mình kia chứ! Còn cái gã đáng ghét đó, sao cứ thích lựa chọn những thời cơ thích hợp để chọc cho mình tức điên lên. Đồ bất lịch sự! Ăn nói cộc lốc, không có ý tứ gì cả.

---

- Ngọc Diệp, anh đi nhé! Gặp lại em sau.

- Dạ, chào anh, chúc anh một ngày may mắn!

- Cám ơn em, em cũng vậy ha. – Trước khi đi anh ấy còn đá lông nheo với nhiều ẩn ý. Anh ấy luôn muốn ghép đôi mình với Khôi Nguyên.

Anh Quốc Việt phải về cơ quan, ảnh còn khối chuyện để làm. Chào tạm biệt mình và Khôi Nguyên ảnh rời khỏi nhà lúc đó đồng hồ điểm 10h15 phút.

Còn lại mình và Khôi Nguyên, lúc này, mình mới bàn về những bước đi tiếp theo trong quá trình điều tra phá án.

- Tiếp theo phải làm gì đây anh Nguyên?

- Trong thời gian chờ đợi Quốc Việt tìm ra tung tích của gã bợm nhậu – ông Bính Lù, chúng ta sẽ đi tìm hiểu về người đàn ông đó.

- Người đàn ông nào?

Mình tò mò.

- Người mà theo lời kể của cô Thúy, trước lúc chết Kiều Oanh đã hẹn hò.

- Nhưng chẳng phải cô Thúy đã nói rồi sao? Cô chẳng biết tên tuổi và lai lịch của anh ta. Chỉ nghe Kiều Oanh kể lại, anh ta là chủ của một thẩm mỹ viện – nhưng điều đó chưa chắc là đúng sự thật nữa, những gã họ Sở nói dối còn hơn Cuội nữa đấy.

- Cũng phải tìm hiểu thử xem sao, không phải cứ thấy khó là bỏ cuộc được. Cô Thúy có thể không biết về người đó, nhưng bạn bè của Kiều Oanh có thể sẽ biết đấy. Chúng ta cần đến nhà Cô Thúy hỏi xem, Kiều Oanh chơi thân với ai nhất, rồi bắt đầu điều tra từ người đó sẽ lần ra manh mối.

- Anh nhất định tin rằng, Kiều Oanh chết vì tình ư?

- Phải.

- Tôi thấy kì lạ.

- Ở chỗ nào?

- Kiều Oanh cũng nằm mộng thấy giống như tôi. Cô ấy cũng gặp ác mộng trước khi chết. Phải giải thích làm sao đây?

- Cô Hoàng Lan báo mộng cho cô và Kiều Oanh, cả hai người đều đến tìm gặp tôi, cô Hoàng Lan muốn tôi điều tra về cái chết của cô ấy và ông Trịnh Vỹ. Tôi dám chắc một điều rằng, cô Hoàng Lan bị chết oan chứ không phải đơn giản là tự tử vì tình như kết quả mà chúng ta được biết đâu. Việc mua lại đồi trà này, và việc xây dựng căn nhà, những người Hoa bí ẩn đó, việc bỏ trốn của ông Bính Lù, thái độ rục rịch của mụ Thùy Dung, những vụ mất tích... nói lên điều gì? Rằng cái chết của ông Trịnh Vỹ, những người từng sống trong ngôi nhà này, ngoài bà Hiền ra. Tất cả đáng để chúng ta phải đặt nghi vấn.

- Nghi vấn?

- Phải, đó là, có thật không? Ông Trịnh Vỹ đã chết do bất cẩn. Nếu đằng sau cái chết đó là một âm mưu thâm độc thì sao? Và nếu đúng vậy, thì kẻ nào đã sắp đặt mọi chuyện. Và động cơ của kẻ đó là gì?

Mình bắt đầu thấy những đường nét cơ bản của vụ án, sau khi nghe Khôi Nguyên phân tích.

- Nói như anh, có một mối dây liên hệ giữa những điều bí ẩn đó với Kiều Oanh?

- Cô đừng quên lời cô Thúy đã nói với chúng ta. Gia Đình của Kiều Oanh và gia đình cô Hoàng Lan là bà con với nhau. Bà Ngoại của Kiều Oanh là chị ruột của bà Thanh Mai – mẹ của cô Hoàng Lan. Tính theo vai vế, Kiều Oanh phải gọi cô Hoàng Lan bằng cô. Bây giờ Kiều Oanh đã mất, cái chết của cô ấy phải được xác nhận rõ ràng. Cô ấy chết vì tình, hay vì một điều gì khác? Muốn chứng thực thì chúng ta phả