
ông thể che giấu được vô thức của mình đâu. Và một thám tử chuyên nghiệp phải biết khai thác mảnh đất màu mỡ đó trên gương mặt bọn tội phạm.
- Chưa gì anh đã nói người ta là tội phạm rồi. Người ta là giáo viên đó anh ạ!
Mình cảm thấy bực mình vì thái độ phách lối, kiêu ngạo của anh ấy.
Khôi Nguyên vẫn điềm tĩnh đáp:
- Tôi nói cô ta là tội phạm hồi nào?
- Anh vừa nói còn gì.
- Tôi thấy chúng ta đang mất thời giờ để đôi co đấy. Đi thôi!
Mình lấy chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây móc trên cần lái.
- Để tôi!
Khôi Nguyên định mang mũ cho mình. Cán cân tình yêu đang ngã về phía mình, mình phải tranh thủ mà cho anh ấy một bài học mới được. Mình làm cao:
- Không cần, để tôi tự làm lấy!
Khôi Nguyên không cười, không giận, nét mặt trơ như đá. Nhưng, ánh mắt của ảnh, ôi! Nó đã nói lên điều gì? Rằng ảnh đang đi guốc trong bụng mình. Ảnh xem mình giống như đứa con nít vậy.
---
Trường tiểu học Lý Thường Kiệt mới xây dựng lại, nằm ở một nơi hẻo lánh gần khu du lịch Dinh Bảo Đại. Trường cũ bị đập bỏ do nằm ở một địa thế khá đắc địa về mặt thương mại. Người ta đã bán nó đi cho những người có địa vị quyền lực giàu có. Cũng tốt thôi! Vì như thế các em học sinh không có nguy cơ gặp tai nạn giao thông, do trường cũ tọa lạc ở vùng trung tâm mua bán. Khốn thay, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Trường mới lại nằm gần đoạn tam giác tử thần, tai nạn nhiều như rươi. Khôi Nguyên đến gặp chú bảo vệ. Mình theo đuôi ảnh, trông tụi mình cứ như phụ huynh học sinh.
- Chào chú!
- Chào cậu!
- Vợ chồng tôi đến gặp cô Minh Hằng để nói về tình hình học tập của cháu. Tôi đã có hẹn trước.
Khôi Nguyên nói cứ như thật, ảnh còn ôm lấy vai mình ép sát vào người ảnh. Chú bảo vệ mỉm cười nói:
- Hai người vào đi! Lớp 1 B nằm ở khu C đấy!
- Cám ơn chú, cô Minh Hằng đã cho tôi biết rồi.
Qua được cổng trường, vào được bên trong, Khôi Nguyên mới buông mình ra. Mình đã tỉnh lại sau hành động bất ngờ của ảnh, mình quay sang nói:
- Tại sao anh lại nói dối như Cuội vậy hả? Chúng ta là vợ chồng hồi nào? – Mình bỉu môi, lặp lại lời ảnh nói với chú bảo vệ, - “vợ chồng tôi đến gặp cô Minh Hằng để nói về tình hình học tập của cháu” anh mới tỉnh làm sao. Ở với anh chắc tôi điên quá!
- Hừ, cô tưởng tôi sung sướng lắm sao khi làm chồng cô. Đừng có mà ảo tưởng.
- Tôi ảo tưởng?
- Không phải sao!
- Nè, đừng có mà vừa ăn cướp vừa la làng, anh xem lại đi, ai mới là người ảo tưởng?
- Thôi, thôi, tôi mệt với cô lắm rồi, đừng mất thời gian nữa, đến nơi rồi đấy.
---
Bảng tên lớp 1 B hiện ra trước mắt. Tụi mình tiến lại gần. Khôi Nguyên kéo tay mình, nói:
- Khoan hãy vào đã!
- Sao vậy?
- Tôi muốn quan sát cô ấy một chút trước khi tiếp cận.
Thế là, hai đứa mình đứng ngoài lén xem Minh Hằng giảng bài cho tụi nhỏ. Minh Hằng đang dạy môn toán, một trò nam đầu tóc rối bù đang bị trách phạt vì “tội chậm hiểu”. Minh Hằng là cô giáo trẻ trung xinh đẹp, khuôn mặt cô ấy rất phúc hậu. Dáng dấp thanh cao, giọng nói nghe qua đã biết con người cao nhã, quý phái. Cô ấy, mặc trên người bộ áo dài màu tím hoa cà, màu mà Khôi Nguyên rất thích. Hình như Khôi Nguyên có vẻ thích thú trước dáng điệu nền nã của Minh Hằng. Điều đó khiến mình nóng ruột, mình quay sang nhìn anh ấy chằm chằm, cho đến lúc anh ấy trông thấy, mới hỏi mình:
- Sao cô nhìn tôi giữ vậy?
- Không nói.
Thái độ của mình hờn trách.
- Xứ sở khó hiểu.
Khôi Nguyên tiếp tục quan sát Minh Hằng. Minh Hằng yêu cầu cậu học trò đầu tóc rối như ổ quạ:
- Em hãy trả lời lại cho cô, 3 + 3 bằng mấy?
- Dạ bằng 8.
Minh Hằng thở dài, bọn học trò ngồi bên dưới nín thinh thít.
- Không đúng. Nói lại xem nào!
- Dạ bằng 8 ạ!
- Này nhé! Em có ba ngón tay, cộng thêm ba ngón của cô nữa, bằng mấy?
Minh Hằng gợi ý cho cậu học trò nhỏ.
- Dạ bằng sáu ngón tay ạ!
- Đúng rồi, vậy cô hỏi lại nhé! 3 + 3 = , – Minh Hằng viết phép tính lên bảng, sau đó quay xuống lớp học, hỏi lại cậu bé, - trả lời xem nào?
- Dạ bằng 8.
Cậu bé vẫn trả lời sai. Minh Hằng lắc đầu ngao ngán, hỏi:
- Em tính làm sao ra bằng 8 hả Khôi Nguyên?
Mình ở ngoài nghe tên thằng bé thì cười khúc khích.
- Cô cười gì thế?
- Hi hi, thằng bé ngốc nghếch ấy cùng tên với anh đó.
- Hừ, nó không ngốc như cô nghĩ đâu. Cả tôi và cô đều kém thông minh xa nó đấy.
- Anh còn bênh vực nó?
Nhưng, Khôi Nguyên đã nói đúng. Mình nhìn vào lớp học nghe câu trả lời của cậu học trò nhỏ.
- Dạ, lấy hai số 3 ghép (phép +) lại với nhau thì ta được số 8 ạ.
Cô Minh Hằng ngơ ngác, đứng lặng một hồi lâu. Mình cũng vậy, tái người đi trước sự thông minh của thằng nhóc.
- Sao rồi, cô có còn cười được nữa không? Sau này, thằng bé đó sẽ là một thiên tài đấy.
Tôi chỉ mong sao cho nền giáo dục của chúng ta đủ sức để chứa nó.
- Anh nói đúng Khôi Nguyên à! Trí tưởng tượng của nó thật là kỳ quặc.
- Nhưng một ngày nào đó, đầu óc của nó sẽ bị nhồi nhét lắm thứ vô bổ thôi.
---
Khôi Nguyên thấy đã đến lúc phải cho Minh Hằng biết đến sự hiện diện của mình. Ảnh đến trước cửa lớp để Minh Hằng trông thấy. Minh Hằng đã thấy ảnh, cô đứng ngây ra một chặp, mới mỉm cười vớ