
trừ tự tìm sợi dây thừng
kết thúc, cũng chỉ có thể mặc người sắp xếp. Nếu có thể dỗ được, nói không
chừng còn có thể giúp đỡ thay mận đổi đào.
Loại sỉ nhục này, đối với phụ
nhân thâm trạch thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Nếu
là người trong nhà một tay che trời...
Không phải thông đồng làm
bậy, chính là chết đau khổ trong nhà giam khuê phòng.
Nếu nàng là phụ nhân tầm
thường.
Quả nhiên, mẹ chồng không có
việc gì liền kêu nàng đi, ngoài mặt hòa ái thân thiện, còn nói cái gì người một
nhà không có gì không qua được...
Nhưng nàng biết rõ trong thức
ăn có thuốc mê, còn phải ra vẻ hòa ái thân thiện.
Lần một lần hai, nàng nhịn.
Lần ba lần bốn, nàng nhịn. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, bảo Cát Tường
nâng chày gỗ, Như Ý Bế ôm heo con, trước mặt mẹ chồng, đem trà bà tha thiết mời
đổ vào miệng heo con, heo con kia lập tức mắt trợn trắng ngất xỉu.
Nàng mặt không chút thay đổi
phúc phúc lễ, "Không biết bà mẫu có gì chỉ bảo?”
Mẹ chồng ngạc nhiên, chỉ có
thể giả ngu, "Ngươi làm cái gì vậy? Có người làm con dâu như vậy sao?
Không hiểu trưởng giả ban thưởng không thể từ chối sao? Hứa gia giáo dưỡng nữ
nhi như vậy sao?”
"Tâm lĩnh." Nàng
xách chày gỗ trong tay Cát Tường, còn chưa làm gì, mẹ chồng liền kêu cứu mạng.
Chỉ Hạnh chỉ cảm thấy trong
lòng nguội lạnh, đặt heo con trên đất, sau đó lại phúc lễ, không nói một lời
rời khỏi.
Nàng càng chạy càng nhanh,
Cát Tường Như Ý chỉ có thể chạy chậm theo phía sau, hai người mặt đều trắng
bệch.
"Thứ gì Phùng gia đưa
đến, toàn bộ quăng." Chỉ Hạnh trong cơn giận dữ, lạnh lùng phân phó,
"Ai biết bên trong bỏ thêm thứ gì.”
Chuyện này khiến Tu Thân Uyển
ồ lên, nhìn thấy gia phó Phùng gia ánh mắt đều đỏ. Nếu không phải cô nương ra
lệnh không được truyền, chuyện ác độc như vậy bảo người ta sao có thể nhịn
được? Làm gì có chuyện mẹ chồng bỏ thuốc con dâu mình? Sau khi bỏ thuốc định
làm gì? Kết quả hai bên đánh nhau mấy trận, vẫn là Cát Tường đi đàn áp.
Cơn tức của Chỉ Hạnh thật sự
là bị chọc càng ngày càng cao, đây là ổ rắn độc gì a?! Nhưng đó là cốt nhục chí
thân của Tam Lang, trừng phạt không được giết không thể, thậm chí chỉ có thể
nhẫn nhịn... Phùng gia truyền ra gièm pha, tổn thương vẫn là Tam Lang.
Hiện tại trong triều thật vất
vả mới bình tĩnh chút. Thật sự không thể để Phùng gia lại ra chuyện khiến Tam
Lang thêm mệt mỏi.
Nàng vội vàng lau đi nước mắt
nơi khóe mắt, tận lực làm mình bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy vô cùng ghê
tởm, ghê tởm đến muốn nôn. Nhưng không thể để Tam Lang nhìn ra.
Hắn đã chịu đủ, chịu quá mức
rồi. Thật sự không đành lòng... ở trong lòng đầy vết thương của hắn, lại đâm
thêm một đao.
Tam Lang về nhà mặc dù có
chút trễ, nàng cũng ra vẻ như không có việc gì, nhưng vẫn bị phát hiện.
"Xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt đầy mệt mỏi của hắn nghi hoặc, đè lại không cho nàng giúp thay quần áo.
Chỉ Hạnh mở miệng, cân nhắc
nhiều lần, nàng vẫn kiếm những chuyện mà Tam Lang sớm muộn gì cũng sẽ nghe đồn
nói ra, "Bà mẫu gần đây thường gọi ta qua. Chàng cũng biết bản thân ta
biết y, cho nên... phát hiện trong thức ăn có chút không đúng...”
Tam Lang mặt từ từ trắng đi,
ngay cả màu môi cũng thành anh đào trắng. Đồng tử dần tối lại, nắm tay Chỉ
Hạnh, lại run nhè nhẹ.
Có thể làm sao đây? Đưa mẹ
ruột của mình đến quan phủ?
"... Xin lỗi, xin
lỗi." Tam Lang thì thào, nhỏ giọng nói, thống khổ vô cùng ôm nàng vào
lòng, "Ta có lỗi với nàng, không bảo vệ được nàng chu toàn... Hướng về
phía ta là được, cho dù muốn tuyệt con nối dòng của ta, cũng không nên hại
nàng...”
Chỉ Hạnh môi run run, vẫn cắn
răng không nói, chỉ quay người ôm lấy hắn. Đủ rồi đủ rồi. Nàng không phải phụ
nhân tầm thường, xử lý được. Tam Lang hiểu lầm liền hiểu lầm đi... Dù sao cũng
là mẹ ruột, tổng sẽ không nghĩ đến quá xấu. Nhưng chỉ nghĩ đến một góc nhỏ thế
này, Tam Lang đã chịu không nổi.
Đủ rồi chứ?! Ông trời xấu xa?
Buông tha Tam Lang đi! Phu quân nhà nàng vì cái gì phải bị giày vò như vậy?
Chỉ là nghĩ đến, nếu nàng
không phải Phó thị đích truyền, thiếu một ít bản lĩnh phòng thân... Nàng nhịn
không được mà rùng mình.
Tam Lang chỉ cảm thấy trái
tim cũng run lên. Hắn bị "hiếu thuận" hai chữ này áp chế đến đứt hơi,
hiện tại liên lụy Hạnh Nhi cũng thiếu chút... "Nàng đi nhà ngoại tổ ở một
thời gian.”
Chỉ Hạnh cười khổ, "Tam
Lang, chàng muốn hưu ta? Tự dưng về nhà mẹ đẻ ở, thanh danh chúng ta còn cần
hay không?”
Tuy rằng Phó thị thái tổ nãi
nãi đối với gia tộc phê bình không đáng một đồng, nói, "«gia» là cái nóc
che trên chuồng nuôi heo (chữ
gia 家 có cái nóc ở trên, phía dưới có bộ nằm bên trái
chữ heo 豬),
«tộc» là một tấc vuông bệnh tật (chữ tộc族 bên trái có chữ vuông 方, bên phải có một phần chữ tật 疾trong bệnh tật), toàn là những thứ ăn thịt người." Cũng
không thể không theo phong tục, ăn sâu bén rễ, quan niệm gia tộc đã xâm nhập
vào máu thịt.
Nàng rất hiểu bản lĩnh của
mình, muốn chạy trốn không thành vấn đề. Nhưng nếu người trong tộc quyết định
nàng đáng bị trầm đường, nàng sẽ cố gắng làm rõ tr