Snack's 1967
Thâm Viện Nguyệt

Thâm Viện Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323890

Bình chọn: 9.00/10/389 lượt.

ởng rằng hoàng thượng chỉ hôn liền rất giỏi, cả ngày ở bên ngoài,

xen lẫn với đám thương phụ thấp kém, ai biết có đi gặp nam nhân khác hay không?

Giống hệt như gia các ngươi cái đồ đại nghịch bất đạo, chỉ biết bại hoại gia

phong... Nếu không phải bị các ngươi liên lụy, cha chồng vì sao không thể làm

quan trở lại, Nhị Lang nhà ta vì sao thi không đậu tiến sĩ? Đều là các

ngươi...”

Đừng nói xuất thân danh gia

vọng tộc thiên kim thế gia, miệng liền sạch sẽ. Ngươi nghĩ đi, càng là thế gia,

ở cùng cha mẹ trưởng bối nhiều, hay là ở cùng bà vú hạ nhân nhiều hơn? Ngươi có

thể hy vọng xa vời bà vú hạ nhân có bao nhiêu tu dưỡng miệng sạch bao nhiêu

sao?

Chỉ Hạnh sắc mặt phát lạnh,

"Cát Tường, bảo người thỉnh chày gỗ ngự ban xuống.”

Nhị tẩu nghẹn họng, nghĩ nghĩ

lại cảm thấy lo lắng. Nàng nói rõ ràng là lời thật. Không phải cái đồ bất hiếu

đại nghịch kia đốt từ đường, đích tôn hẳn là tộc trưởng Phùng gia, cha chồng

hẳn được trở lại làm phó tướng... Nói không chừng còn là tể tướng. Phu quân nhà

nàng là trưởng tử, nếu gia phong trong sạch đã sớm là tiến sĩ, hiện tại không

biết là quan lớn gì, nàng sớm được cáo mệnh.

Mà không phải mỗi lần đều bị

người ta lấy chuyện này ra nói, tự dưng thấp hơn người ta một bậc. Càng nghĩ

càng ủy khuất, mắng cũng càng khó nghe.

Cát Tường đã cho người nhanh

tay nhanh chân lấy chày gỗ ngự ban xuống, dâng lên Chỉ Hạnh.

Xách theo chày gỗ, Chỉ Hạnh

phúc phúc lễ, hòa ái dễ gần nói với đại tẩu vừa kéo lại khuyên, đầu đầy mồ hôi,

"Đại tẩu, ngài tránh xa một chút. Nếu lỡ tay làm ngài bị thương sẽ không

hay... Cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, ba tháng đầu cần phải chú ý.”

Đại tẩu ngẩng đầu nhìn.

Này... sau khi nàng lấy chồng, liền sinh nữ nhi, bốn năm năm nay không có động

tĩnh. Nguyệt sự của nàng cũng không phải rất chuẩn, cho nên lần này đã muộn

cũng không để trong lòng. Thứ xuất bọn họ chỉ có thể nhìn sắc mặt người sống

qua ngày, mẹ chồng miệng nói đều đối xử bình đẳng, mới không quan tâm con nối

dòng của bọn họ. Tuy rằng bởi vậy hai vợ chồng liền sống nương tựa lẫn nhau,

thanh tĩnh rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn áy náy.

"Tìm đại phu bắt mạch sẽ

biết. Đại tẩu, ngài tránh ra đ." Chỉ Hạnh kéo chày gỗ cười dài, "Nhị

tẩu, chỉ cần ngài xin lỗi ta là được, đệ muội cũng không phải người khó nói

chuyện. Ngài không có việc gì liền hầm canh óc heo uống nhiều một chút, mới có

thể không bị người ta lừa gạt.”

Nhị tẩu phải suy nghĩ một

chút mới hiểu ý nàng, giận tím mặt, "Ngươi mắng ta ngốc?! Đồ kỹ nữ thối

không biết xấu hổ...”

Nhảy qua đánh, lại kêu to một

tiếng, mu bàn tay đã trúng một chày gỗ.

Chỉ Hạnh bất đắc dĩ lắc đầu,

thở hồng hộc cố tình ra vẻ yếu ớt, "Nhị tẩu, này cũng là bất đắc dĩ. Đây

là ý chỉ của hoàng thượng, trên đánh không hiền. Đệ muội chỉ có thể phụng chỉ

đánh người...”

Mu bàn tay đều xanh, được

nuông chiều từ bé đến lớn, cha mẹ không nói tới, ngay cả phu quân cũng không

dám đụng nàng một ngón tay, không ngờ tiểu xướng phụ ác độc này dám đánh nàng!

Nhị tẩu cầm tay khóc, quay đầu vừa nhìn, đại tẩu đã lui thật xa. Nàng tức giận

đến phát run, hô quát nô bộc, "Đánh cho ta! Đánh tiểu xướng phụ không biết

xấu hổ này!”

Như Ý ánh mắt đều đỏ,

"Người tới...”

"Người nào tới? Đều đứng

lại cho ta." Chỉ Hạnh lạnh giọng, kết quả tất cả nô bộc Tu Thân Uyển chỉ

có thể đỏ mắt cuốn tay áo, cứng rắn đứng lại. Lo lắng nhìn cô nương mảnh mai của

bọn họ cầm chày gỗ.

Vừa đối đầu, đối phương liền

nằm xuống hai tên. Trong lúc còn có chút mơ hồ, kết quả Phùng gia nhị gia có

chút giống cô gia đến, quát gia phó của Phùng gia.

"Phu quân..." Phùng

gia nhị tẩu vẻ mặt khóc tang, mang theo mu bàn tay xanh tím định cáo trạng, kết

quả bị Nhị Lang đẩy qua một bên, giận không thể át nhìn phu quân nhà mình tha

thiết hành lễ, miệng đầy lời xin lỗi.

Chỉ Hạnh ra vẻ yếu ớt gió

thổi cũng bay, kéo chày gỗ. Chậc, không ngờ tên khốn kiếp này không có từ nay

về sau không cử, sắc tâm này thật sự là rất kiên cường. Kiên cường đến... không

ngờ còn muốn giúp nàng xách chày gỗ, nhân cơ hội đụng tay đụng chân.

Đây là lần thứ ba Nhị Lang

nhìn thấy Chỉ Hạnh, không khỏi ngạc nhiên. Tư sắc tầm thường trong ấn tượng,

kết quả mấy tháng không gặp, lại có một loại quyến rũ mềm mại. Ước chừng là tức

giận, hai má ráng đỏ, càng đẹp hơn ba phần, hơi hơi thở gấp, nhăn mày không

nói.

Trong lòng bất giác xao động,

hận không thể ôm lấy một phen, lại chỉ có thể cố gắng kiềm chế, liên tục xin

lỗi, lấy cớ chày gỗ rất nặng, muốn tiếp nhận.

Chỉ Hạnh không ai phát hiện

lui về phía sau hai bước, vừa vặn tránh đi tên khốn kia đụng vào. Nàng hiện tại

rất xúc động, vô cùng xúc động...

Xúc động muốn giơ chày gỗ

lên, kết thúc tên tai họa này, để kẻ khác được cảnh tỉnh.

Lúc này nàng liền vô cùng hối

hận, vì sao dung túng cho Cát Tường thông minh như vậy, chạy về tìm viện binh,

kết quả Tam Lang đến. Thoạt nhìn là ôm nàng vào trong lòng bảo vệ, trên thực tế

là mỉm cười cảnh cáo nàng một cái, che chở tên tội đáng chết muôn lần đó.

Thoạt nhìn rất nhã nhặn,

huynh đệ hai bên xin lỗi nhau, che c