Teya Salat
Thâm Viện Nguyệt

Thâm Viện Nguyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323882

Bình chọn: 8.00/10/388 lượt.

nhà cảm xúc cũng

không quá tốt, tương lai mập mờ chưa rõ. Đi tới một bước không biết là hi vọng,

hay là vực sâu vô tận.

Nhưng Chỉ Hạnh bản tính

thoáng đạt ngẩng đầu, đây kỳ thật là điểm khác nhau lớn nhất giữa nàng cùng Phó

thị đích truyền các đời.

Phó thị đích truyền hơn hai

trăm năm, nhưng hơn phân nửa là hồng nhan bạc mệnh. Theo lý thuyết người có

kinh thế tuyệt diễm hiểu biết nhiều rộng, lại có cơ trí thông thấu, không nên

như thế. Nhưng cái gọi là tuệ cực tất thương (quá trí tuệ sẽ dễ bị tổn thương),

rõ ràng biết bên ngoài có thế giới rộng lớn, lại phải vây trong nhà giam viện

sâu nhỏ hẹp như vậy, nhàm chán tranh nhau góc nhỏ trong nội trạch, ngược lại

buồn bực mà chết.

Thực ứng với câu "Quá

thông minh tính hết mọi chuyện, ngược lại quên tính tánh mạng của mình.”

Chỉ Hạnh tính cách lại rất

thoáng đạt, làm việc luôn nghĩ về hướng tốt, cứng rắn muốn từ trong chỗ chết

tìm ra đường sống.

"Kỳ thật ta tin tưởng

vận khí của ta." Nàng lạc quan nói với Tam Lang, "Lúc trước ai cũng

tranh nhau nói với ta cửa hôn nhân này không tốt, trên thực tế cũng là tốt đến

mười phần. Xem, ta gặp được. Dù sao cũng không thể tệ hơn, không bằng lớn mật

làm thử. Nói không chừng chúng ta sẽ có con cháu đầy đàn, tóc trắng xoá còn nắm

tay không rời. Cùng nhau nhắm mắt.”

Tam Lang bình tĩnh nhìn nàng,

nghĩ đến dáng người kiều nhỏ cầm tấm vải trắng ánh mắt quật cường, nói nàng

không muốn trầm đường.

Nhẹ nhàng liếm hôn ngón tay

nàng, Tam Lang giọng nói có chút khàn khàn, "Nàng nói đúng.”

Qua vài ngày, Chỉ Hạnh ăn mặc

khí thế minh diễm, mang theo Cát Tường Như Ý đến nhà cậu Tằng gia, bái kiến đại

cữu cùng đại cữu mẫu, đoan trang trịnh trọng, luôn miệng cám ơn, lại ngồi không

bao lâu liền cáo từ.

Tuy rằng lễ vật nàng đưa lên

quả thực là quý trọng vô cùng, đều là trang sức phỉ thúy hòa điền tinh xảo

tuyệt luân đủ để truyền nhiều đời, đại cữu mẫu cũng vẫn căm giận bất bình.

"Lão gia cùng các tiểu

thúc (em trai chồng) vì nó phá da mặt đi tranh,

chỉ như vậy là xong? Nhà chúng ta có thiếu những thứ này sao? Hay là nói dòng

dõi như Tằng gia, khiến cho ngoại sinh tế kia mất thân phận? Thật không hiểu lễ

nghĩa!

"Đừng nói bậy!"

Tằng gia đại cữu trách cứ, trong mắt lộ ra sầu não, "Những thứ này đều là

trang sức mẫu thân ta thích nhất, chỉ là của hồi môn cho muội muội thôi.”

Đại cữu mẫu định nói gì đó,

lại bị đại cữu gia ngắt lời. "Đây là chỗ thông minh của ngoại sinh nữ...

Nói không chừng là ý của ngoại sinh tế. Nếu ngoại sinh nữ không đến tạ ơn, về

tình về lý đều không đúng, dù sao huyên náo cả thành đều biết. Nhưng đây rốt cuộc

là hoàng thượng tứ hôn, không phải chúng ta cùng Phùng tri huyện lang lén chấp

nối quan hệ thân thích. Nếu Phùng tri huyện lang đến đây, nhận thân, tương lai

có người tấu hắn, ta có liên can hay không? Tương lai nó có chuyện gì, thực sự

xảy ra chuyện... lễ này còn có thể nói là trả lại cho Tằng gia một chút niệm

tưởng, không liên lụy đến Tằng gia. Phải biết gần vua như gần cọp.”

Đại cữu gia thân là ngự sử

này còn có vài lời chưa nói, nhưng nhìn phu nhân nhẹ nhàng thở ra, bộ dáng thật

là may mắn, cũng không muốn nhiều lời.

Ông xuất thân từ nhà quan,

lại xem như là người hiểu lí lẽ trong đám con cháu thế gia. Thân ở quan trường

không thể không theo đuôi chút, nhưng không có nghĩa là ông sẽ đi theo chư

tướng bách quan đối nghịch cùng hoàng thượng.

Hoàng thượng hiện tại mới hai

mươi sáu tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cũng không phải cái loại vua luôn khư khư

cố chấp giữ vững những thứ của đời trước mà hoàng cung nuôi lớn. Tâm tư này của

thái hậu... Ông lắc lắc đầu.

Cái gọi là không xuất hiện

thì thôi, vừa xuất hiện liền nổi tiếng. Ai biết rồng trở mình, tinh phong huyết

vũ trên triều đình sẽ đến trình độ nà

Ngoại sinh nữ giấu diếm ám

chỉ như vậy, kéo Tằng gia ra ngoài, đã là hồi đáp quý trọng nhất. Ông hạ quyết

tâm, nói toàn bộ với hai đệ đệ. Tóm lại, bo bo giữ mình, ngoài mặt có thể không

biểu lộ rõ, nhưng đừng hùa theo làm liều.

"Thật khiến nàng khó

xử." Ngày ấy Tam Lang trở về, gặp mặt đã nói câu này.

"Đại cữu cữu biết ý

ta." Chỉ Hạnh bình tĩnh giúp hắn thay quần áo, "Không phải khó xử,

đây là bảo toàn.”

Các cậu ưu ái nàng, có thể

làm chính là mặc kệ tương lai như thế nào, trước tiên phải bảo đảm nhà cậu an

ổn.

Nhưng Tam Lang đã có chút khổ

sở, chỉ là theo hắn, hiện tại ngay cả thân thích bên mẹ cũng tạm thời chặt đứt.

Hắn đối với tình thân dị thường mẫn cảm, biết rõ địa vị của các cậu trong lòng

Chỉ Hạnh.

"Lại nghĩ đến hướng xấu

phải không?" Chỉ Hạnh cười, "Việc gì cũng phải nhìn lâu dài. Luôn có

phân nặng nhẹ nhanh chậm... Mưa dầm không thể kéo dài vĩnh viễn, sẽ có ngày

trời quang mây tạnh.”

Tam Lang bất đắc dĩ cười nhẹ,

hắn quả thật khá là bi quan. Nhưng Hạnh Nhi cho dù nhất thời ủ rũ, hoặc là phát

hỏa, luôn qua đi rất nhanh. Sau đó ngẩng đầu liền vui vui vẻ vẻ, ý chí chiến

đấu sục sôi, giống như việc gì cũng không thể làm khó nàng.

Hiện tại nàng hai ba ngày

liền đi dự tiệc, kết giao với c phu nhân thương hộ, qua lại xã giao. Ngư