
ời bên
ngoài có thể tạo quan hệ không đắc tội với người đã là tốt lắm rồi, nàng không
chỉ có như thế. Luôn có thể từ trong những lời nói vụn vặt tìm ra được tình báo
có ích, lấy ra chỉnh sửa. Dù sao vợ của thương gia không giống quan gia chỉ
biết chuyện hậu trạch, có phu nhân còn phải giúp trượng phu quản lý sản nghiệp.
Nhưng người khác cũng liền
vào tai trái ra tai phải, Hạnh Nhi có thể từ trong tán gẫu tìm ra thứ gì đó,
còn có thể tỉ mỉ sửa sang lại một phần cho hắn, giải thích trật tự rõ ràng, vô
cùng sắc bén.
Hẳn là công việc rất bận mới
đúng, nhưng nhìn nàng giống như không có gì, gia vụ như trước gọn gàng ngăn
nắp, nói cười vui vẻ, giống như công việc nhiều thêm vài lần cũng không đủ cho
nàng làm.
Cuối cùng cũng có lí do tốt,
có thể khóa kĩ phòng sách nhỏ của nàng... Dù sao những thứ ghi lại trong sách
của nàng cũng không thể truyền ra ngoài.
Khôn khéo giỏi giang như vậy,
nhưng đối với hắn luôn có chút mơ hồ, hoàn toàn không phòng bị. Nhưng càng hiểu
biết nàng, lại càng kinh ngạc. Phó thị rốt cuộc là dùng quy cách gì để truyền
dạy nữ...
Chẳng lẽ là quốc mẫu?
Thời tiết dần dần nóng, hiện
tại bọn họ đang rảnh rỗi trên tháp dài ngoài phòng. Nhìn lên trăng sao rực rỡ,
gió nhè nhẹ thổi. Người hầu hạ đều cho lui, cũng chỉ là nằm đối mặt nói chút
nhàn thoại.
"Hoàng thượng cố ý sửa
lại khoa cử... Gia thế chiếm bốn, văn tàhiếm sáu. Trong triều tranh cãi ầm
ĩ." Tam Lang thản nhiên nói.
"À, rất tốt. Chỉ là như
vậy còn chưa đủ nhỉ?" Chỉ Hạnh có chút buồn ngủ. Trời quá nóng, thật không
dễ mới có đêm lạnh. Nhưng Cát Tường Như Ý không cho nàng ngủ trưa dưới tàng
cây, Tam Lang cũng không chịu cho nàng ngủ ở tháp dài bên ngoài.
"Hở?" Tam Lang dựa
sát vào bên tai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng.
"Đừng nháo..." Chỉ
Hạnh đẩy đẩy, "Đang ở bên ngoài đó... như vậy chưa đủ, còn phải kéo giãn
phân biệt gia thế, mới có thể thu được tâm phúc từ các chi thứ tộc xa.”
Tam Lang nằm ở cổ Chỉ Hạnh nở
nụ cười.
"Ta nói sai rồi sao? Ta
nghĩ đến phải hai bút cùng vẽ... Sai thì sai, sao lại cười ta? Ta cũng không
phải quan.”
Chỉ Hạnh ủy khuất.
Hắn không chịu nói vì sao
cười, lại hôn môi nàng, không cho nàng tiếp tục hỏi.
Có lẽ thật là tiêu chuẩn giáo
dưỡng quốc mẫu đi? Nhưng truyền nhân của Phó thị, trên thực tế cũng là huyết
mạch của hoàng thất Mộ Dung. Huyết thống cách xa như vậy, ý tưởng lại rất
Cái hoàng đế không giống dạng
kia, cũng nói không khác cho lắm. Ngay cả "chi thứ tộc xa", "hai
bút cùng vẽ" mấy lời này cũng giống nhau như đúc.
Dán môi của nàng, Tam Lang mơ
hồ không rõ nói, "Nàng đối với ta, thật là có chút ngốc.”
"Nào có... Đừng náo
loạn, đây là bên ngoài!" Hóng gió lại hóng đến nóng như vậy!
"Được." Tam Lang ôm
ngang người nàng, "Chúng ta đi đến nơi có thể làm loạn.”
"Ta tự mình có thể đi!
Hơn nữa nóng muốn chết..." Người này sao có thể như vậy? Trong ngoài không
đồng nhất! Vừa thành thân giống như khối băng, hiện tại đối ngoại vẫn là mặt lạnh,
sao về nhà liền bám dính như vậy? Cũng không nhìn xem ở đâu!
Bản thân cũng không có tiền
đồ. Mặt đỏ cái gì nha! Đã hơn nửa năm...
"Đợi chút nàng sẽ cảm
thấy nóng tốt đó." Tam Lang thấp giọng, Chỉ Hạnh chôn ở ngực hắn không
ngẩng đầu, chỉ mềm nhẹ đấm hắn hai cái.
Triền miên qua đi, Tam Lang
tựa vào nàng ngủ. Không giống thể chất khô nóng trời sinh của nàng, nếu ngủ
say, Tam Lang thật hợp với hình dung "băng cơ ngọc cốt, mát lạnh không mồ
hôi", nghe qua rất mĩ nữ.
Nhưng đây không phải là
chuyện tốt.
Nàng kéo chăn, phủ lên cả hai
người, nhìn vẻ mặt an ổn khi ngủ của Tam Lang. Kỳ thật có đẹp như thế nào, xem
lâu cũng chỉ như vậy. Nàng thà rằng Tam Lang xấu chút, nhưng có thân thể khỏe
mạnh, cho dù khiến nàng đầy mồ hôi, cũng tốt hơn ôm ngủ rất thoải mái, nhưng là
thể chất âm hàn.
Đó là một loại nội thương
cùng tâm bệnh kết hợp, kết quả của việc tướng công bị phạt. Bị đánh không điều
dưỡng tốt, chỉ sợ cũng giống như đói rét qua một thời gian, đáy lòng nghẹn một
cỗ oán khí, thể chất mới biến thành như vậy.
Trước mắt còn trẻ lại luyện
võ không ngừng, không hiện rõ. Nhưng có trở ngại về mặt con cái. Nàng suy tính
điều trị, ít nhất cũng phải bốn năm năm mới được...
Nhưng nàng tâm tính rộng rãi
lại ngẩng đầu, không sao. Chuyện gì cũng phải từ từ, quá nóng vội sẽ hỏng việc,
giống như ăn nhanh sẽ bể chén. Chuyện dưới tay nàng, ít nhất cũng bốn năm năm
mới thành, đến lúc đó liền biết sống hay chết, vượt qua bước đó, vừa vặn sinh
con.
Thời điểm sắp ngủ nàng mơ mơ
hồ hồ nghĩ, nói thế nào cũng là vì gia đình nhỏ của mình, cũng không làm trái
với tổ huấn. Quỷ mới muốn giúp nhà Mộ Dung, một đám lòng lang dạ sói. Nếuhải
Tam Lang bị hoàng đế buộc, ai quản thiên hạ có thể bị đổi chủ hay không, liên
quan gì với Phó thị đích truyền các nàng.
Tuy rằng mâu thuẫn với Mộ
Dung hoàng gia, nhưng nên làm sao liền làm vậy, Chỉ Hạnh vẫn có thể phân ra rõ
ràng. Xã giao một số phụ nhân, được đến tình báo cùng kết quả nàng muốn, đối
với nàng mà nói thực không phải việc gì khó. Mới mấy tháng, ở trong giới thương
gi