
rất có kiến thức, có thể
nói đến nơi đến chốn. Thẳng đến khi ngoại tôn tế phải đi, sai người đến thúc
giục vài lần, bà ngoại cữu nương còn luyến tiếc thả người.
Chu phu nhân tự mình kéo nàng
ra ngoài, cúi đầu nói, "Có hay vừa rồi cữu nương ở đó, cho nên... đừng lo,
bà ngoại cho con chút...”
"Bà ngoại, không
phải." Chỉ Hạnh e lệ cười cười, "... Là ý của phu quân. Đến bái vọng
ông bà ngoại, phải giản dị đoan nghiêm chút. Quần áo trang sức ra ngoài, con
cũng có vài món. Không dám làm bà ngoại mất thể diện.”
Chu phu nhân vỗ vỗ tay nàng,
hảo cảm lại nhiều thêm vài phần. Đây mới là tiểu thư nhà quan chân chính, biết
lễ giữ phận. Không lấy thân phận đè người, biết giữ thể diện cho người.
"Bổng lộc đều cho bên kia, các con sống thế nào?" Ngôn ngữ liền mang
theo chút trách cứ cưng chiều.
"Chúng con ít người, có
thể ăn no mặc ấm là được, Chỉ Hạnh không quan trọng chuyện này." Mặt nàng
ửng đỏ.
Chu phu nhân trong lòng biết
rõ ràng, cũng cười, dắt tay mà ra. Ngoại tôn tế mặt lạnh so với nữ tử còn xinh
đẹp hơn kia không ngờ lại đến đón, lại vái chào, nhìn ngoại tôn nữ một cái.
Thành thân không bao lâu, còn
rất thân thiết.
Lại không phát hiện Chu lão
gia tuy rằng cũng cười, nhưng trong mắt xuất hiện suy nghĩ sâu xa.
Lên xe ngựa, Tam Lang cùng
Chỉ Hạnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười. Tam
Lang ôm Chỉ Hạnh lên chân, cau mũi, "Mùi hương phấn thật nồng.”
"Còn chê? Ta đã sắp bị
hun đến hôn mê." Chỉ Hạnh quay đầu trừng hắn một cái. Thời này con gái
thích dùng hương, chẳng những thoa hương phấn mang hương túi còn đốt hương
trong phòng. Nàng đã nhịn, không ngờ còn dám chê.
Tam Lang cười thầm, đáy lòng
hơi nhộn nhạo. Nương tử đại khái không biết nàng trừng người như vậy sẽ có loại
mị thái kiều diễm đi? May mắn nàng là người thủ lễ... Hoặc nói là rất biết giả
vờ. Đời này ước chừng ngoại trừ hắn, ai cũng không được nàng trừng.
"Phải, là lỗi của vi
phu." Tam Lang vuốt ve ngón tay nàng, giống như lẩm bẩm, "Thật không
nên kéo nàng xuống nước
"Nói cái gì a? Ta là
người ngoài?" Tam Lang điểm này rất không tốt, quá coi trọng, như vậy rất
dễ bị tổn thương, "Chàng cùng ngoại tổ phụ nói chuyện thế nào?”
"Hẳn là đã rõ. Phàm là
việc làm ăn lớn, đều phải đặt cược. Vị đó còn trẻ... một vị khác cũng đã già. “
Chỉ Hạnh gật gật đầu, dựa vào
lòng hắn. Nàng cũng hiểu được, thiên hạ này, cũng không phải chỉ có sĩ phu
không muốn thấy hoàng đế. Hoàng đế đến nay còn không có căn cơ của bản thân, rõ
ràng là không còn cách nào... Tiên hoàng lúc tuổi già rất là táo bạo đa nghi,
các hoàng tử mỗi người đều cảm thấy bất an, đến cuối cùng phần lớn đều chết,
còn sống cơ hồ là phế nhân, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất.
Nếu có lựa chọn khác, vị
hoàng đế thái hậu không hài lòng, bách quan không muốn có này đại khái sẽ sụp
đổ, nói không chừng ngay cả mạng cũng không đảm bảo. Hoàng đế không có, Tam
Lang đại khái là người đầu tiên bị giết chết.
Nhưng đám sĩ phu cao ngạo,
cũng không sẽ đi chú ý đám thương hộ nhỏ bé, tiềm lực vô hạn kia.
Trên thực tế thương gia từ
nam chí bắc, nơi nào cũng có giao dịch, tin tức linh thông tiện lợi nhất. So
với quan gia mù mờ chậm chạp, tai tinh mắt sáng hơn, hoàng thượng hiện tại cần
nhất chính là không bị sĩ phu liên kết che mắt, cướp tiên cơ, mới có thể từ từ
mở rộng hoàng quyền.
Nhưng vì đối nghịch với giai
tầng sĩ phu và thái hậu, muốn đem thương gia trói chặt trên xe ngựa hoàng đế,
cũng phải trả giá chút gì đó.
Hoàng thượng thật sự có thể
cho, không tổn thương căn cơ nhất, chỉ là chức quan suông. Cho dù hắn không
nhận tiền, sĩ phu vẫn sẽ cứng rắn vu tội hắn là hôn quân, mua bán quan tước.
Sau đó chỉ có thể cầu nguyện đừng có thiên tai nhân họa, bằng không sẽ bị viết
càng khó nghe.
Nàng cùng Tam Lang chính là
loạn thần tặc tử xỏ chỉ luồn kim này. Tam Lang mở đầu, nàng tiếp sức xâu chuỗi
thế lực thương gia, giúp hoàng đế có được căn cơ để có thể chống lại bọn sĩ
phu.
Không nói cũng biết, nàng sẽ
bị bôi đen rất nhiều. Cái gì hại nước hại dân, nữ nhân tham gia vào chính sự...
Sau đó thuận tay bôi xấu dâm loạn cung đình linh tinh...
Đây là một cuộc mua bán xách
đầu theo. Nhưng đã không có đường lui.
"Hai cái quan tài rất cô
đơn." Tam Lang chậm rãi mở miệng, "Ta nghĩ là, nên đốt sạch cả hai.
Trong nàng có ta, trong ta có nàng." Hắn có chút xin lỗi ôm chặt Chỉ Hạnh,
"Là ta nhẫn tâm, cứng rắn muốn kéo nàng theo. Nhưng nếu không có ta...
hoàng gia tha cho nàng, Phùng gia cũng sẽ không tha nàng... Trừ phi nàng đáp
ứng ta nhất định sẽ trốn.”
Chỉ Hạnh lắc lắc đầu,
"Việc này có gì nhẫn tâm hay không nhẫn tâm, vốn nên như vậy. ‘trốn’ lời
nói mất nhuệ khí thế này, không cần nhắc nữa. Ai không thể trốn? Chàng không
thể? Ta không thể? Vị đó không thể? Nhưng vì sao không trốn? Chính là khí khái,
là nghĩ đến gia tộc. Dù ta là nữ tử, cũng phải chết đứng. Ta không thể khiến
mẫu thân đã mất phải hổ thẹn
Càng không thể để khí khái
các đời Phó thị đích truyền bị sụp đổ.
Tam Lang im lặng không nói
gì, chỉ ôm nàng chặt thêm.
Hai người về