
tổ nghiệp vô cùng khổng lồ, nhị
thúc cũng chỉ là muốn xen vào một đời, để con cháu sau này không phải quẫn bách
mà thôi.
Theo lý mà nói, chỉ cần bắt
được Phùng Nhị Lang cùng tỳ nữ ở từ đường tuyên dâm, có thể bức đích tôn từ
chức tộc trưởng. Chi thứ hai nhiều lắm liền thay đến nhị thúc trăm tuổi, vẫn sẽ
đem vị trí tộc trưởng trả lại cho đích tôn.
Phùng Nhị Lang cũng không
phải kẻ ác trời sinh, chỉ là thiếu niên xúc động mà thôi. Hắn cũng không có ý
định giết chết Hương Xảo, sau khi ngộ sát lại lỡ gây ra hoả hoạn. Sau này hắn
càng đi càng lệch, càng ngày càng không bình thường, cũng rất khó nói không
phải do chuyện xưa lưu lại bóng ma.
Sai trong sai, lầm trong lầm.
Ai cũng có sai, nhưng ai cũng không cố tình. Quả đắng cũng là người vô tội phải
nuốt vào.
Nhớ lại trước kia, hắn cảm
thấy mệt, trong lòng rất mệt. Báo thù là một việc tốn sức, nói không chừng còn
vô cớ uổng mạng mình cùng Hạnh Nhi... Hiện tại hắn hiểu được, hai người ọn họ
xài chung một cái mệnh, ai cũng không thể thiếu ai.
Hắn cũng không tiếc mạng
mình, nhưng hắn thực luyến tiếc Hạnh Nhi chịu một chút khổ.
Tháng nghỉ ngơi này, thật sự
là hoàn toàn không quản chuyện gì. Bọn họ làm một cái nhà gỗ đơn sơ trên cây
phong già, lót rơm thật dày, gọi là "Sào Cư". Mỗi ngày trèo cây chơi
đùa, tốn cả một ngày, phơi nắng nhìn mặt trời cuối thu. Hoặc đọc sách, hoặc bàn
thơ, hoặc ngắm nhìn ngõ nhỏ lúc trước Chỉ Hạnh ngày ngày trông ngóng, lá đỏ
rụng bay bay như tuyết hoàng hôn.
Vào một ngày lá đỏ bay bay
như vậy, Tam Lang ôm cây tỳ bà mới mua đến, gảy thử hai ba tiếng, vô tận triền
miên.
Nhìn Chỉ Hạnh mở to mắt, hắn
xấu hổ cười, "... Lúc còn trẻ ta cũng không phải thứ tốt gì, lại kết giao
một ít bạn xấu... may mắn ta trưởng thành trễ, đối với chuyện nam nữ vẫn mơ mơ
màng màng. Bị mang đi câu lan (giống kĩ viện), cũng không rõ là ở đó làm gì.
Năm ấy ta mới mười một đi? Chỉ cảm thấy tỳ bà thật là dễ nghe, theo nương tử
đánh đàn hỏi người ta đàn như thế nào... Người khác tốn tiền tìm vui, ta khổ
học tỳ bà. Ngẫm lại thật sự là ngốc đến đáng thương.”
Chỉ Hạnh cúi đầu buồn cười.
Thì ra là thế. Quả nhiên là trưởng thành trễ, đêm động phòng hoa chúc mới có
thể khiến hai tay mới chịu đủ khổ sở.
"Mười năm không đàn,
không biết còn nhớ hay không." Tam Lang thanh thanh cổ họng, phát ra từng
giai điệu.
Một thân như ngọương lan chi
quế. Ngón tay dài khẽ gảy, mới bắt đầu trúc trắc ngập ngừng, sau đó dần thuần
thục. Vẻ uất ức trên mặt tan ra rất nhiều, lại vẫn lắng đọng một chút sầu nhẹ
cùng ẩn nhẫn không thể lau đi. Như tuyết trên mai, như sen tinh khiết, ngồi xếp
bằng ôm tỳ bà, dưới ngón tay binh đao chém giết, bốn mùa ngâm vịnh, hoặc bay
thẳng lên trời, hoặc rồng bơi trong nước.
Cho dù là điệu trầm uất, cũng
có thể phát ra vui vẻ cùng khoan khoái.
Chỉ Hạnh có khi nằm trên rơm,
thả lỏng nghe. Có khi dựa vào lưng hắn nhắm mắt lại, nghe trái tim hắn đập có
lực cùng tiếng tỳ bà hoạt bát giao hòa thành khúc nhạc hoàn mỹ.
Khi không ôm tỳ bà, Tam Lang
sẽ ôm nàng, nhẹ hôn đầy yêu thương, thấp giọng nói những lời ngọt ngào khiến
người ta ngượng ngùng... Như là Chỉ Hạnh là cây tỳ bà duy nhất hắn yêu quý,
luôn phát ra thanh âm đẹp nhất.
Luôn bị trêu chọc đến mặt đỏ
tim đập, xấu hổ đến mặt cũng không ngẩng lên được.
Thời tiết ngày càng lạnh lên,
lá đỏ cũng đến lúc rơi hết. Một tháng vội vàng mà qua, mùa đông từ từ giáng
xuống. Ngày cuối cùng đến Sào Cư, đã có sương, Tam Lang nắm tay chỉ Chỉ Hạnh,
cùng nhau nhìn ánh chiều như ngọn lửa đang rực cháy.
Chỉ Hạnh rất thất vọng, ngày
tốt đẹp luôn qua đặc biệt nhanh. Ngày mai, Tam Lang phải làm việc, không thể
lúc nào cũng bên nhau. "... Gần hoàng hôn.”
"Còn có ánh trăng chiếu
sáng chúng ta." Hắn đưa tỳ bà cho Chỉ Hạnh, "Giúp ta cầm, ng nàng.”
Chỉ Hạnh mềm mại ghé vào lưng
hắn, mặc hắn nhảy xuống cây, nhắm mắt lại.
Mặc hắn mang ta đi nơi nào,
núi đao biển kiếm, âm tào địa phủ... đều được.
Chỉ cần có thể luôn ở bên
nhau là được.
Tuy rằng Tam Lang cũng chỉ
nói hai câu, nhưng Chỉ Hạnh hiểu được, hắn chịu đủ người nhà lạnh nhạt oan đãi
như thế, ngược lại đối với từng chút thân tình đều hết sức coi trọng. Không
biết là đáng tiếc hay là buồn cười, dặn dò một tiếng là được rồi, nhưng vì băn
khoăn đến cảm thụ của nàng, gấp chết người nửa muốn nói nửa không.
Về phần hắn là như thế nào
nghe được tung tích của đại bá đại tẩu, cái đó nàng sẽ không hỏi. Thẳng thắn mà
nói, nàng cũng không dám nghĩ...
Dù sao không ngờ hoàng đế lại
là đầu lĩnh chân chính của tam giáo cửu lưu kinh thành, thật khiến người nghe
sợ hãi. Mà Tam Lang rốt cuộc là nhị đầu lĩnh hay là quân sư... nàng lại càng
không muốn biết.
Nàng vẫn là làm tốt bổn phận
một thê tử, đi thăm đại tẩu sắp lâm bồn là được rồi.
Không biết có phải trùng hợp
hay không, lần đầu nàng đến thăm, vừa vặn liền gặp lúc đại tẩu sinh sản.
Được rồi, cũng không cần phải
hỏi han nữa. Đại tẩu bên người chỉ có một nha hoàn, những người khác đều là thô
sử bà tử cùng gã sai vặt. Nhìn thủ vệ là biết, gặp phải loại chuyện này liền